Sau Khi Xuyên Sách, Nữ Phụ Phải Vật Lộn Mỗi Ngày Để Sống Sót

Chương 9: Cặp mẹ con cặn bã

Tần Mộng Hề đánh giá Diệp Tê Trì một phen, vui mừng gật gật đầu: "Ngươi cùng Thần vương như vậy là nương an tâm rồi, tuy rằng Thần vương không được Hoàng Thượng hoan nghênh, trong triều cũng không thể nói gì, nhưng tốt xấu gì Hoàng Hậu vẫn luôn giúp đỡ Thần vương, bà ấy cũng phải để mặt mũi cho Thái Hậu, mặt ngoài bà ấy đối tốt với Thần vương cũng là không tồi. Như thế chỉ cần ngươi cùng Thần vương hảo hảo sinh hoạt thì cũng có thể sống một cuộc sống vinh hoa phú quý cả đời."

Diệp Tê Trì mỉm cười nghe Tần Mộng Hề nói, cũng yên lặng nhớ lại một chút cốt truyện.

Trong nguyên văn, Tiêu Cẩn Hành sinh ra cũng không tốt, trong một lần Hoàng Thượng say rượu sủng hạnh một cung nữ tên Liễu Nhan Tịch, sau đó liền sinh ra Tiêu Cẩn Hành.

Liễu Nhan Tịch dựa vào mẫu bằng quý tử mà được phong tần, bởi vì Liễu Nhan Tịch giỏi ca múa, lớn lên cũng xinh đẹp như hoa, hơn nữa Tiêu Cẩn Hành khi còn nhỏ lại thiên tư hơn người, công khoá vừa học liền biết, hắn cũng là so với những đứa trẻ khác xuất sắc hơn, chính vì vậy Hoàng Thượng đối với nàng lại càng sủng hạnh.

Trong hậu cung, nổi bật quá mức đương nhiên sẽ dẫn đến bị người đố kị. Liễu Nhan Tịch không có phòng bị mà bị người hạ dược ăn nằm với ngự y chữa bệnh cho nàng, còn vừa vặn bị Hoàng Thượng bắt được.

Hoàng Thượng đương nhiên là không cho phép ai cắm sừng hắn, Liễu Nhan Tịch tại chỗ bị ban dải lụa trắng, Tiêu Cẩn Hành cũng bởi vậy mà trở thành cái gai trong mắt Hoàng Thượng.

Tiêu Cẩn Hành trơ mắt nhìn mẫu thân hắn không cam lòng mà chết đi trước mặt hắn.

Trước khi chết còn bảo Tiêu Cẩn Hành nhất định phải vì nàng báo thù rửa hận!

Tuy nhiên không bao lâu sau, Tiêu Cẩn Hành bị ám sát, tính mạng được cứu sống nhưng đôi chân của hắn lại bị tàn tật vĩnh viễn.

Tiêu Cẩn Hành gần mười tuổi, trong một năm, mất đi người thân, mất đi quyền quý, mất đi sức khoẻ!

Từ thiên đường rơi xuống địa ngục.

"Tê nhi." Tần Mộng Hề kêu nàng.

Diệp Tê Trì hoàn hồn, nàng quá mải mê suy nghĩ.

Nàng cố ý ngáp một cái, "Con có chút buồn ngủ."

"Nếu buồn ngủ thì nương liền không quấy rầy nữa, hảo hảo ngủ cho tốt, tỉnh dậy nương lại đến tìm ngươi." Tần Mộng Hề ôn hoà nói, đầy người đều là tình mẫu tử.

Nàng nhìn bóng dáng Tần Mộng Hề rời đi.

Mối ràng buộc huyết thống này khiến trái tim nàng cảm thấy ấm áp nhưng cũng cảm thấy khó chịu.

Nàng có chút nhớ phụ mẫu của chính mình. Không biết bọn họ sẽ như thế nào sau khi biết nàng đã chết?!

"Vương phi." Lục Dữu giật mình khi nhìn thấy hốc mắt của Diệp Tê Trì đột nhiên đỏ ửng.

Trong thời gian này, nàng cảm thấy tính cách của Vương phi đã thay đổi, nàng không còn yếu đuối, vô năng và thiếu quyết đoán như trước nữa mà trở nên tích cực, dũng cảm, khí phách còn hơn người.

Như thế nào hiện tại đột nhiên lại khóc?

"Không có việc gì." Diệp Tê Trì hít sâu một hơi, thật nhanh điều chỉnh lại cảm xúc, "Ngủ đi."

Trong nháy mắt liền lại khôi phục như thường rồi.

Lục Dữu thực sự không thể hiểu được Vương phi nhà mình.

Nàng chỉ khẩn cầu Vương phi nhà nàng ngàn vạn lần đừng lại biến trở về như trước kia là được.

.....

Một sân khác tại Thượng Thư phủ.

Một cái phụ nhân cùng một cái thiếu nữ ngồi trên một chiếc trường kỉ dài trong phòng, tất cả hạ nhân trong phòng toàn bộ đều bị đuổi ra ngoài.

"Nương, người đột nhiên thần thần bí bí kêu ta làm cái gì vậy?" Diệp Chỉ Lam có chút bất mãn.

Nàng còn nghĩ còn có thể trở về phòng nghỉ ngơi trong chốc lát.

"Ta đương nhiên là có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi." Chu Nhược Đường nghiêm túc nói: "Trong lòng nương kì thật vẫn luôn có một cái chủ ý, nhưng vẫn luôn không có nói ra, chung quy là cảm thấy có chút không ổn, nhưng hiện tại tỷ ngươi lại trở về, ta đột nhiên liền cảm thấy kiên định."

"Cái ý tưởng gì." Diệp Chỉ Lam nghe nói có liên quan đến Diệp Tê Trì rõ ràng có chút hứng thú.

"Ngươi năm nay mười sáu tuổi, so với diệp Tê Trì cũng chỉ nhỏ hơn một tuổi, sớm đã đến tuổi kết hôn."

"Nương." Diệp Chỉ Lam chung quy vẫn là một thiếu nữ, vừa nói đến loại chuyện này ngay lập tức liền thẹn thùng.

"Về phần việc hôn nhân, một năm nay cũng có không ít người tới cầu thân, nhưng đều bị cha ngươi cự tuyệt. Không phải là làm tiểu thϊếp, thì chính là đối phương gia cảnh không đủ tốt, như thế nào đều không có ứng cử viên thích hợp."

"Không có người thích hợp, ta liền chiếu cố người cùng cha cả đời."

"Cô nương ngốc." Chu Nhược Đường sủng nịnh mắng, "Rốt cuộc, mặc kệ cha ngươi đối với ngươi như thế nào, ngươi chung quy vẫn là con thϊếp thất, dựa theo quy củ môn đăng hộ đối, con thϊếp thất chỉ có thể làm thϊếp hoặc gả cho bần nông làm vợ."

Diệp Chỉ Lam nghe vậy, vốn là tâm cao khí ngạo, sắc mặt nhất thời liền sa xuống.

"Ta làm đuôi phượng còn hơn làm đầu gà. Nếu làm thϊếp chi bằng chọn cái tốt nhất."

Diệp Chỉ Lam rốt cuộc là cảm thấy không vui.

Liền chỉ bởi vì xuất thân mà thôi, Diệp Tê Trì nơi nào so ra đều kém hơn nàng, nhưng nàng ta lại có thể gả cho Vương gia, nàng lại chỉ có thể làm tiểu thϊếp.

"Ta cảm thấy Thần vương không tồi." Chu Nhược Đường rốt cuộc nói ra tâm tư của mình.

Diệp Chỉ Làm vừa nghe mẫu thân nói như vậy sắc mặt liền thay đổi, "Nương, người lại nghĩ như thế nào, Thần vương một là một tên tàn tật người lại cho rằng hắn không tồi?! Người chẳng lẽ còn không biết, hắn sở dĩ tuổi còn trẻ đã được phong vương, đó chính là bởi vì Hoàng Thượng không muốn nhìn thấy hắn nên mới lấy cớ đuổi hắn ra khỏi cung, nhìn xem vương phủ của hắn cách xa Hoàng cung mấy vạn dặm, Vương gia nào được sủng ái lại sẽ bị đối đãi như vậy."

"Ngươi bình tĩnh một chút." Chu Nhược Đường nói tiếp, "Ta làm như vậy khẳng định có đạo lý. Thứ nhất, Thần vương tuy rằng không được ưa thích nhưng dù sao cũng là hoàng thân quốc thích, về sau vinh hoa phú quý khẳng định là không thiếu. Thứ hai, dựa theo điều kiện hiện tại, ngươi muốn tìm một người tốt hơn Thần vương thậm chí mang hoàng thân quốc thích, cơ hồ không có khả năng. Thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất, chính là Diệp Tê Trì."

Diệp Chỉ Lam không rõ ý của mẫu thân nàng ta.

"Ngươi cảm thấy, ngươi còn đấu không lại Diệp Tê Trì sao?" Chu Nhược Đường cười nham hiểm.

Diệp Chỉ Lam nháy mắt minh bạch, nói: "Ý của nương là một khi gả cho Thần vương về sau ta sẽ trở thành người đứng đầu Vương phủ. Tuy rằng là thϊếp, nhưng ta cũng có thể làm được giống như nương bây giờ."

"Quả thực thông minh, khó trách cha ngươi thích ngươi như vậy." Chu Nhược Đường khen Diệp Chỉ Lam, lại khuyên, "Những người khác nương không đảm bảo, nhưng Diệp Tê Trì chắc chắn không phải đối thủ của ngươi. Ngươi gả đến Thần vương phủ, về sau chính là ngươi hưởng không hết vinh hoa phú quý."

Diệp Chỉ Lam hiển nhiên có chút động tâm.

Chu Nhược Đường nhìn bộ dáng nữ nhi nhà mình, đổ thêm dầu vào lửa, "Chúng ta cái khác không nói, diện mạo Thần vương ở Đại Huyền Quốc chính là số một số hai."

Diệp Chỉ Lam không khỏi nghĩ tới bộ dáng của Têu Cẩn Hành.

Chốc lát mặt liền đỏ lên.

Hôm nay là lần thứ hai nàng nhìn thấy Thần vương, lần đầu tiên là Thần vương đến đón tân nương, lúc ấy nàng đã bị thịnh thế dung nhan của hắn làm cho kinh diễm, tuy nhiên hai chân hắn lại tàn tật nàng cũng liền không có ý nghĩ sâu xa gì, giờ phút này mẫu thân nàng như vậy nhắc tới, không khỏi có chút xuân tâm nhộn nhạo.

Năm đó khi Diệp Tê Trì nghe tin mình phải gả cho Thần vương, nàng ta không phải sống chết không muốn gả sao, hiện tại chẳng phải sống rất tốt sao?

Lần này trở về còn tưởng tằng sẽ nhìn thấy một Diệp Tê Trì tiều tụy bất kham.

Không nghĩ tới khí sắc lại tốt đến thế, hôm nay nàng ta thậm trí còn cố ý trang điểm một phen nhưng vẫn bị vẻ đẹp của Diệp Tê Trì đè ép xuống.

Nghĩ tới đây, Diệp Chỉ Lam thẹn thùng gật đầu đồng ý.