Tuy nói trong nhà không có tước vị, nhưng dù sao tổ tiên đã từng quang vinh, lại có nhà mẹ tổ mẫu đẻ nâng đỡ, những năm này phụ thân cũng là từ trong vũng bùn bò lên, bây giờ cũng là Đại tướng kinh doanh, được chút thể diện.
Cho nên tòa nhà này của Tiêu gia vẫn rất là khí phái, nhìn không ra vẻ xuống dốc.
Lúc này, Vân Chước bước chân không nhanh, đằng trước nha hoàn tỏ vẻ vội vàng hơn cả nàng.
Xung quanh hàn phong thổi đến làm cho khuôn mặt nhỏ của nàng ửng đỏ, bọc hành lý to lớn kia vẫn vững vàng mắc sau lưng nàng, bộ dáng này, không giống như là tiểu thư trong nhà trở về mà giống như là bà con xa đến đây kiếm tiên.
Không bao lâu, Vân Chước liền nhìn thấy mẫu thân thân sinh của mình, Khương thị.
Mẫu thân Khương thị, chính là người tổ phụ đã chọn cho phụ thân khi ông ta còn tại thế.
Tổ phụ là người không đứng đắn, cảm thấy cưới quý nữ vọng tộc quy củ tri túc như tổ mẫu quả thực là nhận hết câu thúc, liền lập chí muốn chọn cho phụ thân một người tính tình hoạt bát ngây thơ, cuối cùng chọn trúng mẫu thân của nàng - Khương thị.
Cha mẹ thành hôn đến nay, sinh ba nam một nữ, nhưng gương mặt của mẫu thân vẫn tươi đẹp phong hoa như xưa.
Khương thị làn da trắng nõn, tay sơn móng tay, khẽ đặt chén trà xuống, ánh mắt nhìn giống như hòa khí quét nhìn Vân Chước.
Cái ánh mắt xa cách kia nhìn nàng từ trên xuống dưới, nhìn xong lại nhẹ nhàng nhíu mày, một cái tay nhẹ nhàng đặt ở chóp mũi che che, có chút ghét bỏ nói: "Trên thân ngươi bẩn thỉu, cũng nên đi tắm rửa trước, đổi bộ y phục sạch sẽ lại đến gặp ta."
Vân Chước bốn tuổi rời nhà, đến nay mười hai năm, đây là câu nói đầu tiên sau khi nàng trở về mẫu thân nói với nàng.
Một câu nói kia, ngược lại khiến Vân Chước nhớ tới oán hận năm đó lúc mẫu thân vụиɠ ŧяộʍ để cho người ta mang nàng đi.
"Ta sinh trọn vẹn ba ngày mới sinh ra nàng, suýt nữa đã mất mạng, mấy năm nay thể cốt của ta làm sao cũng không dưỡng khỏe mạnh được, mỗi lần nhìn thấy nàng tim liền khó chịu, còn làm sao có thể khỏi hẳn? Hôm nay vì nha đầu này, Nhị Lang đã biết mạnh miệng với ta, đứa nhỏ này quả thật chính là tai họa, vô luận như thế nào ta cũng không muốn nhìn thấy nàng nữa! Hiện nay lão thái thái đi lễ Phật, phu quân cũng không ở nhà, không bằng liền thừa lúc này chấm dứt, chỉ coi như ta không sinh ra nàng!"
Vân Chước thuở nhỏ đã sớm thông minh, lúc trọn vẹn nói lời này cũng không có tránh nàng, lời nói này nàng nhớ rõ ràng nhất.
Vân Chước cúi đầu nhìn một thân y phục của mình, sạch sẽ.
Đi ra bên ngoài, nàng không thích xa hoa, y phục mộc mạc đơn giản càng không thu hút sự chú ý của người khác, thuận tiện làm việc.
Chỉ là mặc bộ này đến chỗ mẫu thân nàng giống như là một người thiu thối mới vừa bò ra từ bên trong thùng nước rửa chén.
Nàng cũng không khó chịu, ngược lại còn nở nụ cười: "Ta đây trên người nghèo kiết xác, một bộ y phục cũng không có tiền mua, nếu ngài dư dả chút, chuẩn bị cho ta ba mươi năm mươi bộ y phục mới có thể diện, nữ nhi cũng vui vẻ liền đa tạ ngài."
Giọng nói của nàng có chút cà lơ phất phơ, dáng vẻ vô tư tựa như không cảm giác được một chủ nhục nhã.
Đôi mắt sáng nhìn chằm chằm Khương thị, trong mắt tinh khiết cùng dứt khoát khiến Khương thị không có từ tâm hoảng hốt một chút.
Khương thị nhíu chặt chân mày hơn.
Năm đó nữ nhi này đã không được lòng bà ta, lúc sinh khó khăn, suýt nữa thì lấy mạng bà ta, thực sự khó mà thân cận được.
Hơn nữa sau khi bà ta sinh xong, cha chồng phạm tội, tước vị trong nhà cũng mất, khiến bà ta cảm thấy đứa nhỏ này thực sự xúi quẩy!
Còn nữa, hài tử dáng dấp cũng không giống mẫu thân bà ta, mặt mày ngược lại giống mẹ chồng đến mấy phần, người mẹ chồng kia chưa từng thích bà ta, còn đoạt đại nhi tử của bà ta nuôi ở bên người, mà nha đầu này cũng thân thiết với mẹ chồng bà ta hơn, khiến nhị nhi tử thích muội muội nên cũng thích chạy sang chỗ mẹ chồng!
Nếu như năm đó không đưa tiễn nha đầu này đi thì không chỉ có đại nhi tử không thân cận với bà ta mà nhị nhi tử khẳng định cũng sẽ hướng về bên kia.
Nghĩ tới đây, trong lòng Khương thị càng có chút phiền chán.
Những năm này không có nha đầu này, cũng trôi qua rất tốt.
Bây giờ lão kiền bà kia càng lúc càng lớn tuổi, đã quản không được chuyện, cuộc sống của bà ta càng ngày càng thư thái, nhưng trượng phu cùng trưởng tử vì hiếu đạo, lại tìm người trở về!
"Ngươi cái dáng vẻ nghèo kiết hủ lậu này cũng không biết là giống ai!" Khương thị dời mắt khỏi người Vân Chước, khe khẽ hừ một tiếng, vuốt vuốt mi tâm, nói: "Ngươi đã trở về thì phải sửa lại tật xấu trên người đi, về sau cứ ở trong viện của mình, không có chuyện thì không được chạy lung tung!"