Sáng hôm sau, khi còn đang ngủ An Nhi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Bắt điện thoại lên An Nhi đã nghe tiếng đám bạn thân í ới trong điện thoại.
“ An Nhi, hôm qua sinh nhật mà cậu biến đi đâu mất vậy. Cả bọn đến nhà cậu mà không thấy. Điện thoại cũng gọi không được. Cậu mau đến khách sạn Ánh Dương đi. Bọn mình đã chuẩn bị tiệc sinh nhật bên hồ bơi cho cậu rồi nè. Nhanh nhé! “
An Nhi còn chưa kịp trả lời điện thoại thì bọn họ đã cúp máy. An Nhi vội đi ra khỏi phòng tìm Bách Niên nhưng lại không thấy anh đâu. Cô xuống bếp thấy một phần cháo trắng với bánh quẩy và một ly sữa để sẵn kèm theo một tờ giấy note.
“ Tôi có việc gấp đến trường. Sẽ quay về ngay! Chờ tôi! "
An Nhi mỉm cười nhanh chóng giải quyết phần ăn sáng. Cô lên lầu tìm xem có quần áo gì có thể mượn thay. Nhưng điều khiến cô kinh ngạc là ở đây có hẳn một tủ quần áo cho cô. Bên trong treo rất nhiều váy đầm mà điều kinh ngạc hơn đều là số đo của cô. An Nhi chậc chậc lưỡi tỏ vẻ tán thưởng cho sự chu đáo của Bách Niên rồi tự lựa cho mình một cái đầm màu trắng trễ vai phần váy có một lớp bèo nhún nhẹ. Cô nhanh chóng tắm rửa thay đồ rồi nhắn cho Bách Niên một tin nhắn.
“ Bạn bè tôi tổ chức sinh nhật bù cho tôi ở khách sạn Ánh Dương. Tôi đến đó một chút rồi về. "
Nhắn tin xong An Nhi tự hỏi. Sao mình đi đâu cũng như báo cáo với hắn thế này nhỉ.
Ngẫm ngẫm một chút rồi An Nhi cũng tự mình xách giỏ ra ngoài đón xe vào thành phố. Tuy căn nhà ở vùng ngoại ô nhưng cũng không quá hẻo lánh. Cô đi bộ ra khu vực đường lớn một chút là có ngay xe.
Đến khách sạn Ánh Dương, An Nhi đi thẳng đến khu vực hồ bơi. Đám bạn thấy An Nhi đến vẫy tay rối rít. Cả đám đều có mặt đầy đủ và chuẩn bị nào hoa nào quà, thức ăn nhẹ và cả rượu trái cây nữa. Chẳng mấy chốc An Nhi đã hoà mình vào không khí vui vẻ ở hồ bơi với đám bạn. Lúc này cô cũng đã thay một bộ bikini và đang nằm trên một cái phao hình con Thiên Nga màu hồng tay cầm ly rượu nhẹ và tán gẫu với đám bạn.
( Lời tác giả: chị cũng nhanh biết cách hưởng thụ quá!)
Phía bên kia Bách Niên đã trở về nhà. Trên tay ôm rất nhiều túi hàng. Anh vừa ghé siêu thị mua thịt bò thượng hạng, hoa và một chai rượu vang đỏ định làm món bít tết sốt kem nấm để chúc mừng sinh nhật An Nhi.
Khi trở về thì cũng đã quá trưa Bách Niên vội vào bếp chuẩn bị đồ ăn. Anh cũng không quên ướp lạnh chai rượu. Sau khi ướp thịt và làm sốt kem nấm xong Bách Niên trải khăn bàn, cắm hoa, sắp xếp đĩa ăn và để thêm một chân nến vào giữa. Chuẩn bị xong bàn ăn. Bách Niên ngước nhìn đồng hồ. Đã 4 giờ chiều và An Nhi chưa trở về.
Anh cần phải triệu hồi An Nhi về mới được.
Bách Niên bấm số điện thoại của An Nhi và nói ngắn gọn.
“ Tôi cần chị về dạy cho tôi bài này. Ngày mai tôi phải thi hết môn nhưng lại không biết làm sao!” Nói rồi anh cúp máy.
Đầu dây bên kia An Nhi còn chưa kịp nói gì. Cô chợt nhớ tới sáng nay Bách Niên lên trường gấp. Có lẽ có thông báo thi vào ngày mai mà vì cô nên mấy hôm nay Bách Niên không thể nào ôn bài được. Cảm giác tội lỗi dâng lên. An Nhi vội rời hồ bơi đi thay quần áo để trở về nhà. Đám bạn thấy An Nhi chuẩn bị rời đi liền hỏi.
“ Ơ, cậu đi đâu mà gấp vậy? “
“ Mình có việc gấp phải đi ngay. Tạm biệt các cậu. Cảm ơn về buổi tiệc sinh nhật. Mình yêu các cậu! “ An Nhi vẫy tay chào tạm biệt và nhanh chóng bắt xe quay trở lại ngôi nhà ở ngoại ô.
( Lời tác giả: về, về ngay. Ăn chơi gì tầm này.)