Chạy nhanh về phòng, An Nhi lao vội vào phòng tắm rửa mặt. Sau khi vốc mấy vốc nước lạnh, cảm giác nóng bừng mới giảm bớt. Cô nhìn khuôn mặt ửng hồng của mình trong gương rồi lẩm bẩm.
" Chết thật, sao mình lại có thể nhìn hắn ta như sói nhìn mồi như thế được chứ. An Nhi! An Nhi. Tỉnh táo lại, tỉnh táo lại đi! Hắn nhỏ hơn mình! Nhỏ hơn mình! Mình không thể già không bỏ, nhỏ không tha như thế! Ùm! Đúng vậy! Không được nghĩ ngợi nhiều! Đi ngủ thôi! Đi ngủ thôi! "
An Nhi lên giường nằm và chẳng bao lâu cô chìm vào giấc ngủ...
( lời tác giả: cô dễ ngủ nhễ, tui là tui hỏng ngủ được oy đó nha!)
Khi cô tỉnh dậy Bách Niên đã đi đến trường. Cô xuống bếp thấy hắn chu đáo đã làm một phần sandwich nướng kẹp thịt muối với phô mai để sẵn trên bàn ăn kèm một tờ giấy note.
" Chị ăn sáng đi, chúc chị một ngày may mắn! "
An Nhi mỉm cười ngọt ngào. Cô pha cho mình một ly cafe Dalgona rồi mở tivi vừa ăn bữa sáng vừa xem tin tức. Khi cô đang thưởng thức món bánh mì ngon lành thì tivi đưa tin về một loại vi rút mới đang lây lan rất nhanh. Khi nó xâm nhập vào phổi con người nó ăn phổi và làm cho người nhiễm bệnh khó thở. Nếu không điều trị kịp thời sẽ tử vong. Chỉ trong vòng một tuần mà đã có mấy chục ngàn người bị nhiễm bệnh. Số người tử vong cũng đã quá nhiều.
An Nhi thở dài cảm thán:
" Sao đang yên đang lành lại xuất hiện loại vi rút đáng sợ như vậy chứ... thật đáng sợ! ".
Cô lên lầu thay một chiếc váy xanh dương có tô điểm những bông hoa cúc trắng nhỏ. Cô tô thêm một chút son dưỡng màu hồng rồi xách túi đi ra ngoài.
Sau khi lên Taxi cô gởi một tin nhắn cho Bách Niên.
" Tôi đi đến công ty điện ảnh Đăng Quang đây. Khi cậu về nếu tiện đường cậu có thể ghé mua giúp tôi vài hộp sữa tươi và cafe bột nha. Cảm ơn! "
Đầu bên kia trả lời rất nhanh: " Được! "
An Nhi vui vẻ cất điện thoại vào túi xách. Chẳng mấy chốc Taxi đã chở cô đến công ty điện ảnh Đăng Quang. An Nhi bước xuống xe ngước nhìn toà nhà cao bốn tầng có vẻ hơi cũ kỹ, trước cổng có bảng hiệu cũng khá lâu đời ghi mấy chữ: " Công Ty Điện Ảnh Đăng Quang"
Cảm giác đầu tiên của cô về toà nhà này có chút gì đó là lạ, hơi u ám. Nhưng rất nhanh An Nhi tự trấn an mình. Chắc có lẽ do toà nhà hơi cũ nên tạo cảm giác không thoải mái.
An Nhi bước vào gặp Lễ Tân và báo tên. Cô Lễ Tân cao dong dỏng mặc một bộ váy công sở màu đen cao trên đầu gối. Cô ta mang một đôi giày cao gót mũi nhọn rất thời thượng. Khuôn mặt cô ta rất xinh đẹp và quyến rũ. Sau khi nghe An Nhi báo tên cô ta mời An Nhi vào thang máy để đi lên phòng họp ở lầu bốn. An Nhi đi sau cô Lễ Tân thầm khen trong bụng cô ta có dáng người quá hấp dẫn.
Cô Lễ Tân uốn éo đi vào thang máy và đưa ngón tay thon dài được sơn đỏ chót ra bấm số tầng rồi mỉm cười với An Nhi. An Nhi cũng lịch sự mỉm cười đáp trả. Bỗng nhiên An Nhi có cảm giác nổi da gà như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào cô. Nhưng trong thang máy đâu có ai khác. Cảm giác bất an lại ập đến. An Nhi còn chưa kịp tự trấn an mình thì chuông cửa thang máy đã vang lên. Cô Lễ Tân đưa An Nhi vào phòng họp lịch sự hỏi:
" Cô muốn dùng gì ạ? Trà hay cafe? "
" Dạ, xin cho tôi một tách cafe đen nóng ít đường ạ. Cảm ơn cô! " An Nhi đáp một cách lịch sự.
Cô Lễ Tân gật đầu chào rồi đi ra ngoài. Còn lại một mình An Nhi trong phòng họp. Cô bất giác nhìn xung quanh phòng một lượt. Căn phòng không quá rộng lớn, tường sơn màu xám khá lạnh lẽo. Không có cảm giác gì về một công ty điện ảnh. Lại không có bất kì tranh ảnh trang trí gì trên tường. Trong phòng chỉ có bộ bàn ghế gỗ kiểu cũ đối diện là khung cửa sổ nhỏ. Thật kỳ lạ. An Nhi thầm nghĩ.
Chẳng mấy chốc cô Lễ Tân đã quay lại với tách cafe đen nóng trên tay. Đặt tách cafe xuống cô ta mở đôi môi đỏ mọng ra nói với An Nhi.
" Cô vui lòng chờ một chút vì ông chủ đang họp. "
" Dạ được! Tôi sẽ chờ! " An Nhi lịch sự đáp.
Cô Lễ Tân nhoẻn miệng cười rồi ngoe nguẩy nện giày cao gót đi ra. Còn lại một mình, An Nhi rút cuốn sách trong giỏ xách ra đọc. Đây là thói quen của cô. Đi đâu cô cũng đem theo một quyển sách.
Không biết An Nhi đọc được bao lâu thì cô Lễ Tân quay trở lại. Cô ta thông báo có lẽ An Nhi sẽ chờ hơi lâu bởi cuộc họp đột xuất kéo dài và đề nghị đổi ly cafe nóng khác. An Nhi chưa kịp từ chối thì cô ta đã nhanh nhẹn lấy tách cafe bưng đi.
Nhưng rồi vì lấy nhanh quá nên cô ta trượt tay làm tách cafe đổ lên váy của An Nhi. Tuy cafe không nóng nhưng nó làm váy của An Nhi loang lỗ một mảng trông rất khó coi. An Nhi quyết định vào nhà vệ sinh xử lý một chút.
Vào nhà vệ sinh An Nhi dùng khăn giấy khô thấm cafe trên vạt váy. Bất chợt đèn nhà vệ sinh chớp tắt liên hồi. An Nhi dừng động tác lại và quan sát xung quanh một chút nhưng lại không thấy gì. Đèn vẫn chớp tắt liên tục.
Cô nghe có tiếng bước chân trên hành lang và một mùi khó ngửi thoang thoảng. An Nhi có chút hoảng sợ. Cô nhận ra mùi này, lúc gã áo choàng đen xuất hiện cô cũng ngửi thấy mùi này. An Nhi vội vàng đeo túi xách lại và rời khỏi nhà vệ sinh. Cô đi như chạy quay trở lại phòng họp.
Đến phòng họp An Nhi thấy cô Lễ Tân đang đứng quay lưng hướng về phía cô và đang lau bàn. An Nhi quyết định rời khỏi đây, cô nói:
" Nếu giám đốc của quý công ty bận quá chúng ta có thể gặp bàn công việc sau. Tôi có việc gấp cần phải đi..."
" Oh, cô phải đi à! Cô không đợi giám đốc của tôi thêm chút nữa sao..." cô Lễ Tân đã lau bàn xong vừa nói vừa ngước lên nhìn An Nhi.
An Nhi sững người khi nhìn thấy đôi mắt quyến rũ của cô Lễ Tân đột nhiên đỏ ngầu như máu và từ đôi môi đỏ mọng xinh đẹp kia lại lè ra cái lưỡi dài chẻ như lưỡi rắn đang vung vẩy, khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên biến hoá mọc rất nhiều vảy rắn và nhăn nheo một cách nhanh chóng.
" Trời ơi, xà tinh..."
Theo bản năng An Nhi lùi lại và vùng chạy. Ả Lễ Tân nhào tới định vồ lấy tóc An Nhi nhưng bị hụt. Bàn tay ả ta chộp trúng cổ áo An Nhi khiến sợi dây chuyền trên cổ An Nhi đứt. Khối ngọc xanh thẫm bỗng nhiên phát ra một quầng sáng xanh. Một tiếng nổ vang lên:
" ẦMmmmmm......."
Như có một sức mạnh vô hình đánh bật ả Lễ Tân văng ra xa và bay thẳng vào vách tường khiến ả phụt một ngụm máu đen.
An Nhi nhân cơ hội đó lao nhanh ra khỏi phòng họp. Lúc này bằng tốc độ nhanh nhất có thể An Nhi chạy thụt mạng. Cô chạy ra bấm thang máy và lao vào nhấn nút đóng cửa liên tục. May thay, sức công phá của viên đá xanh đủ mạnh khiến ả Lễ Tân không đủ sức đứng dậy. Ả thét lên một tiếng rất chói tai như báo hiệu rồi gục xuống.
Lúc này An Nhi đã xuống tới mặt đất. Cô tiếp tục chạy ra hướng đường lớn để bắt xe Taxi. An Nhi cuống quít vẫy tay để bắt bất kì chiếc Taxi nào có thể. Mồ hôi cô chảy thành dòng. Đang cuống quít vì mãi vẫn chưa bắt được Taxi thì một chiếc mô tô phân khối lớn màu đen xuất hiện. Một giọng nam trầm ấm vang lên.
" An Nhi, là tôi! Mau lên xe! " Bách Niên vừa nói vừa đưa cho cô cái nón bảo hiểm.
Là Bách Niên! An Nhi mừng rỡ đón lấy nón bảo hiểm. Đeo lên và nhanh chóng leo lên xe....
( Lời tác giả: ôi thiệt là đúng lúc mà!)