Một giây sau An Nhi bừng tỉnh. Cô mời chàng trai vào phòng khách. Vừa rót trà mời khách cô vừa giới thiệu về bản thân:
“Tôi là Song An Nhi, anh có thể gọi tôi là An Nhi. Nhà tôi có hai phòng nên tôi muốn cho thuê một phòng. Anh có thể sử dụng nhà bếp và phòng khách nếu cần.”
Bách Niên nhấp một ngụm trà sen. Hương sen thơm ngát thanh tao cùng với vị chát nhẹ của lá trà khiến anh sảng khoái. Hương sen cứ vương vít quanh chóp mũi tạo cho anh một cảm giác nhẹ nhàng tươi mát. Anh đặt tách trà xuống gật gù tán thưởng:
“Trà sen của chị thật là thơm. Tôi rất thích.”
An Nhi có chút đỏ mặt vì được Bách Niên khen ngợi. Cô vui vẻ dẫn anh tham quan trong nhà và căn phòng cô định cho thuê. Suốt quá trình xem nhà Bách Niên rất ít nói, anh chỉ gật gù khi An Nhi nói.
Khi vào tới căn phòng định cho thuê An Nhi tới bên cửa sổ kéo rèm cửa cho ánh nắng ùa vào sau đó tiếp tục huyên thuyên giới thiệu cái này cái kia cho Bách Niên. Vì mãi nói nên An Nhi không để ý thấy Bách Niên cũng đã tiến đến gần cửa sổ nên khi cô quay người lại thì đâm sầm vào l*иg ngực Bách Niên. Khuôn ngực anh rắn chắc khiến cô xây xẩm muốn ngã bật về phía sau. Đúng lúc đó một vòng tay rắn chắc đỡ lấy cô.
“Chị không sao chứ?“
An Nhi:...
Cô lắc đầu và lại đắm chìm trong một ảo giác. Sao vòng tay này lại hết sức quen thuộc nhỉ. Mùi hương nam tính hoà lẫn mùi cafe thoang thoảng trên người của Bách Niên kéo cô trở về hiện thực.
“Tôi không sao, nếu anh thấy hài lòng và muốn thuê căn phòng này thì chúng ta làm hợp đồng.”
Bách Niên đồng ý hết tất cả điều kiện cô đưa ra. Hợp đồng nhanh chóng được ký kết. An Nhi phát hiện Bách Niên tuy có vẻ ngoài cứng cỏi nhưng lại nhỏ hơn cô bốn tuổi và đang là sinh viên năm ba. Cô hơi ngượng ngùng một chút.
“Cậu có thể dọn vào nhà từ lúc này. Tôi sẽ làm cho cậu thêm một bộ chìa khoá.”
“Cảm ơn chị, ngày mai tôi sẽ dọn vào luôn.”
Sau khi Bách Niên rời đi. An Nhi nằm dài trên sofa. Cô đã giải quyết được vấn đề tiền bạc vậy nên quay lại với công việc viết lách của mình vậy. Nghĩ là làm An Nhi ngồi vào máy laptop và viết tiếp câu chuyện đang viết nửa chừng. Lạ lùng là sau khi gặp Bách Niên trong đầu cô xuất hiện rất nhiều ý tưởng. Cô viết liền một mạch và quên luôn ăn bữa tối.
Khi ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ cô thấy đã 9 giờ 30 phút tối. Cái bụng nhỏ của cô bắt đầu kêu réo. An Nhi định vào bếp nấu tạm gói mì nhưng lại không tìm thấy gói mì nào. Giờ này mà nấu cơm thì lâu lắm thế là cô quyết định đi ra quán mì của chú Trương ăn tạm.
( Lời tác giả: đúng là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ” mà)