Tinh Hà Vạn Dặm

Chương 41: Giang Hàn

Thậm chí, Giang Hàn còn cảm thấy có người trong Vân Mộng các đang nhằm vào Tả Y Y?

Lễ nào...

Lăng Vân Mộng không nắm quyền kiểm soát tuyệt đối ở Vân Mộng các?

Đường núi uốn lượn quanh co, đường đi được lát đá xanh toàn bộ, có lẽ là được tu sửa nhiều nên đường đi rất băng phẳng.

Hổ trằng đi rất nhanh, chạy thẳng một mạch, chỉ tốn vài nén nhang là đã lên tới đỉnh núi.

Ồ...

Khoảnh khắc lên tới đỉnh núi, tầm mắt đột nhiên rộng mở, đẳng trước xuất hiện một tòa thành lớn, phía bắc tòa thành này có một ngọn núi nhỏ. Trên đỉnh ngọn núi nhỏ đó có rất nhiều công trình kiến trúc, trông cực kỳ huyền bí.

“Đây là thành Vân Mộng!”

Tả Y Y giới thiệu cho Giang Hàn và Giang Lý: “Thành Bắc của thành Vân Mộng là nơi đặt trụ sở của Vân Mộng các, phần lớn đệ tử của Vân Mộng các sống ở thành Bắc. Thành Nam là nơi sinh sống của cư dân bình thường và người thân của các đệ tử, ngọn núi kia tên là Đăng Tiên Phong, là nơi ở và †u luyện của mẫu thân ta và các trưởng lão.”

Giang Hàn gật đầu, quy hoạch của Vân Mộng thành cũng không tồi. Tầng lớp lãnh đạo thì ở Đăng Tiên Phong, đệ tử ở thành Bắc, thành Nam dành cho cư dân bình thường và thương nhân, như vậy vừa đảm bảo Vân Mộng các ngay ngắn trật tự, lại vừa khiến thành Vân Mộng trở nên náo nhiệt phồn hoa.

“Chỗ ở của người thân?”

Giang Hàn nghĩ đến một vấn đề, hỏi: “Thiếu các chủ, vậy Giang Lý không thể ở chung với ta được ư?”

“Hả?”

Giang Lý giống như một con thỏ nhỏ hoảng sợ, hai tay nằm vội lấy áo của Giang Hàn, bất an ra mặt.

“Ha ha ha!”

Tả Y Y nhìn thấy biểu cảm của Giang Lý bèn cười to hai tiếng, nói: “Yên tâm đi, ta sẽ làm thân phận tạp dịch cho Tiểu Lý Ngư, vậy là nàng ấy có thể ở chung với chúng ta. Bình thường nàng ấy cũng không cần phải làm gì hết, chỉ cần quét dọn sân vườn, nhà cửa là được.”

“Đa tạ thiếu các chủ!” Giang Hàn như trút được gánh nặng, Giang Lý lộ vẻ vui mừng, đôi mắt to ngập tràn cảm kích nhìn Tả Y Y, nói: “Đa tạ thiếu các chủ tỷ tỷ, ta nhất định sẽ siêng năng làm việc.”

“Được rồi, xuống đây đi, Tiểu Bạch Bạch vào thành sẽ khiến dân chúng trong thành hoảng sợ.”

Tả Y Y nhảy xuống, Giang Hàn vội vàng mang Giang Lý xuống dưới. Một chiếc nhẫn ở tay phải của Tả Y Y sáng lên, một chùm sáng đen bao phủ hổ trảng, hổ trằng bỗng chốc. biến mất.

“Chuyện này...”

Giang Hàn và Giang Lý lấy làm lạ, Tả Y Y cười giải thích: “Đây là nhãn chiến thú, bên trong có một không gian đặc biệt, bình thường có thể để chiến thú ở trong đó.”

Nói xong, Tả Y Y dẫn Giang Hàn và Giang Lý nhanh chân đi vào trong thành.

Ở cửa thành Nam không có đệ tử của Vân Mộng các đứng gác, ba người thoải mái đi vào trong.

Thành Nam cực kỳ náo nhiệt, trên đường đi có rất nhiều cửa hàng, ngựa xe như nước, người đến người đi, khiến hai kẻ nhà quê như Giang Hàn và Giang Lý lóa cả mắt.

Có rất nhiều người nhận ra Tả Y Y, trên đường đi, nàng ấy được vô số người hành lễ, lân nào nàng ấy cũng đều gật đầu đáp lại đầy hòa nhã.

Ba người đi thẳng một mạch tới thành Bắc, toàn bộ thành Bắc đều được tường cao bao quanh, tựa như một tòa thành trong thành, ở cửa có sáu đệ tử Vân Mộng các trấn giữ.

“Tham kiến thiếu các chủ”

Trông thấy Tả Y Y, sáu tên đệ tử kia tới tấp hành lễ, Tả Y Y gật nhẹ đầu, chỉ vào Giang Hàn n này là đệ tử mới nhập. các, vị này là tạp dịch mới tuyển nhận, bản tiểu thư dẫn họ. vào trong xử lý thủ tục.”

“Xin lỗi!"

Một đệ tử chắp tay nói: “Thiếu các chủ, theo các quy, không có lệnh bài thông hành thì khôn người ngoài nào được vào trong thành Bắc.”

Tả Y Y sầm mặt lại, ở dưới chân núi đã bị cản một lần rồi, giờ lại bị cản một lần nữa. Nhất là Giang Hàn còn là tiểu đệ mà nàng ấy vừa thu nhận, chuyện này làm nàng ấy rất mất mặt.

“Vù!"

Trong tay Tả Y Y xuất hiện cây chùy to kia, huyền lực vận chuyển trên thân chùy, gương mặt xinh đẹp đằng đẳng sát khí nhìn chăm chắm sáu người kia, nói: “Dùng nó làm lệnh bài thông hành đã đủ chưa? Bản tiểu thư hỏi lại lần cuối, bọn họ có được vào trong không?”

Sáu tên đệ tử nhìn nhau mấy lượt, một tên cắn răng chắp tay nói: “Thiếu các chủ, đây là các quy, nếu như bọn ta cho bọn họ vào thì sẽ bị Hình Luật đường xử phạt, xin thiếu các chủ thứ tội. Nếu như ngài nhất định muốn dẫn họ vào thì hãy bước qua xác bọn ta trước.”

“Vù”

Tả Y Y không tiếp tục nói thêm một câu nào nữa, vung chùy quét ngang, sáu người bị đánh bay ra ngoài, ba người hộc máu giữa trời, rõ ràng là bị trọng thương. không nhẹ.

Như vậy là Tả Y Y đã kiềm chế lực đánh rồi, nếu không cái chùy này mà giáng xuống thì ba người bọn họ sẽ bị đập chết thật.

“Giang Hàn, Giang Lý, chúng ta đi thôi!”

Tả Y Y cất chùy đi, không nhìn bọn họ nữa, sắc mặt không hề thay đổi, dẫn Giang Hàn, Giang Lý đi vào trong.

Giang Hàn nhìn ngó xung quanh, thấy mấy đệ tử kia bị đánh bị thương, trong lòng hắn càng thêm nặng nề.

Vốn hắn còn tưởng Tả Y Y là một chỗ dựa vững chắc, đi theo nàng ấy tới Vân Mộng các thì sẽ được sống yên ổn, thoải mái, giờ xem ra là hắn đã mơ mộng quá nhiều..

Tả Y Y là thiếu các chủ mà cuộc sống còn chật vật như vậy.

Hắn gϊếŧ mấy đệ tử của Vân Mộng các, còn đắc tội Hàn Sĩ Kỳ, e là sau này cuộc sống ở Vân Mộng các sẽ còn vất vả hơn.