Sư Tỷ Đừng Tới Đây, Ta Thật Sự Không Phải Đồ Ngốc

Chương 22: Cô hoa hậu cảnh sát này không hề dễ chọc

Khi Hàn Như Băng nhìn thấy Bưu đầu trọc bị chĩa súng vào đầu mà vẫn mạnh miệng như thế, cô ấy càng tức giận hơn.

Bưu đầu trọc thích sĩ diện, cô ấy cũng vậy. Đường đường là một sĩ quan cảnh sát, nếu cô ấy cúi đầu trước thủ lĩnh của một thế lực xã hội đen tàn ác thì uy nghiêm của cô ấy ở đâu?

Từ xưa đến nay chính tà luôn đối lập, cô ấy chưa từng gặp Bưu đầu trọc, nhưng đã nghe nói băng Dã Lang là một băng đảng xã hội đen chuyên làm đủ mọi việc ác. Cô ấy cũng nghe nói Bưu đầu trọc là thủ lĩnh của băng đảng này ở quận Hoa Khê.

Hiện tại Bưu đầu trọc đến uy hϊếp cô ấy, đúng là muốn chết mài

“Thì ra anh là Bưu đầu trọc, trước giờ tôi vẫn luôn muốn đưa anh ra quy án, không ngờ hôm nay anh lại tự mình dâng đến tới cửa, đúng là đi mòn cả giày sắt mà tìm không ra, ai ngờ lúc kiếm được lại chẳng mất chút công sức nào.”

“Nếu anh đã một lòng muốn chết, vậy tôi sẽ thành toàn cho anh, bớt được công đoạn thẩm lý và phán quyết.”

Hàn Như Băng nói xong, bắt đầu từ từ bóp cò.

Bưu đầu trọc thấy Hàn Như Băng định ra tay thì sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh, hai chân run lẩy bẩy.

Gã không ngờ rằng Hàn Như Băng lại tàn nhẫn như vậy, dám gϊếŧ gã ngay tại chỗ, cô hoa hậu cảnh sát này không hề dễ chọc chút nào!

“Không... không... đừng gϊếŧ tôi! Nếu cô dám gϊếŧ tôi, cô cũng có tội đấy. Giờ tôi không hành hung cô, cũng không tấn công cô, cô không thể gϊếŧ tôi được!” Bưu đầu trọc nơm nớp lo Sợ nói.

Mặc dù gã là một người tàn nhẫn, nhưng gã lại rất sợ chết, đối mặt với cái chết cũng sẽ khiến gã sợ hãi.

Cho dù vũ lực của gã có mạnh đến đâu cũng không phải là bất khả xâm phạm, đối mặt với họng súng của Hàn Như Băng, gã không dám hành động liều lĩnh vì sợ không cẩn thận sẽ bị đánh chết.

“Anh tội ác tày trời, tôi bắn chết anh tại chỗ, nhiều nhất chỉ bị xử phạt nhẹ, bị gì đâu cơ chứ? Có thể lấy mạng chó của anh, vì dân diệt ác, tôi bị chịu phạt cũng đáng!” Hàn Như Băng lạnh lùng nói.

Từ xưa nay tà không bao giờ thăng chính, cô ấy cũng không tin mình không trấn áp được Bưu đầu trọc!

Bưu đầu trọc nhìn thấy ngón tay của Hàn Như Băng vẫn đang bóp cò, viên đạn có thể bay ra trong một giây tiếp theo, cuối cùng gã suy sụp và khuyu đầu gối xuống đất.

“Cảnh sát đại nhân, xin đừng bắn, tôi biết sai rồi, tôi không dám nữa” Bưu đầu trọc nhượng bộ và bắt đầu cầu xin.

Gã đã sợ đến mức tè ra quần!

Giờ phút này gã không cần mặt mũi gì nữa, giữ lại mạng quan trọng hơn.

Mất mạng rồi thì giữ thể diện có ích gì?

Chỉ cần giữ lại đồi xanh, không sợ không có củi đốt! Giữ lại mạng rồi, sau này lại quay về tìm thể diện cũng được!

“Chị Như Băng, nếu gã đã xin tha, hay là cứ tha cho gã một mạng đi!” Bành Chiến không muốn Hàn Như Băng vì việc riêng của mình mà gặp rắc rối nên đã cố gắng thuyết phục cô ấy.

Nếu muốn gϊếŧ Bưu đầu trọc, anh có rất nhiều cách gϊếŧ người vô hình, không cần để Hàn Như Băng phải ra tay.

“Bành ngốc, nói cho tôi biết, tại sao cậu bọn chúng lại đánh cậu đến nỗi đầu rơi máu chảy như thế?” Hàn Như Băng muốn biết nguyên nhân sự việc.

“Bọn chúng muốn chị gái của em uống rượu cùng chúng, chị em không chịu nên bọn chúng đã bắt chị em đi, em chạy ra cản nên bị chúng đánh.” Bành Chiến nói.

“Tôi chỉ muốn cô ấy cùng tôi uống vài ly, tôi không có ác ý, tội này không đáng chết, xin hãy tha cho tôi.”

“Lùi một bước trời cao biển rộng, đừng vì cái mạng chó này của tôi mà làm ảnh hưởng đến tiền đồ của cô.” Bưu đầu trọc nhân cơ hội lại tiếp tục xin tha.

Thật ra Hàn Như Băng không muốn gϊếŧ Bưu đầu trọc ngay trên đường phố, nếu không có thể cô ấy sẽ bị cách chức và sau này sẽ không thể tiếp tục trừ gian diệt ác được nữa.

Bây giờ khó khăn lắm cô ấy mới điều tra ra được manh mối của bọn buôn người, rất nhiều người bị lừa bán vẫn đang chờ cô ấy đến cứu.

Nếu cô ấy bị sa thải, bị đuổi việc thì không thể tiếp tục truy bắt bọn buôn người nữa.

Khi cô ấy nghĩ đến sự tra tấn khủng khϊếp mà những người bị bắt cóc phải chịu ở nơi địa ngục Điện Bắc, thật sự là mất ăn mất ngủ.

Nếu có thể, cô ấy muốn trực tiếp đến Điện Bắc để giải cứu những đồng bào bị bắt cóc và giải cứu họ khỏi cơn nguy khốn.

Nhưng năng lực của cô ấy có hạn, không thể tự mình chiến đấu chống lại những phần tử được trang bị tối tân kia, cho nên tạm thời chưa thực hiện được ý tưởng này.

Chuyện cấp bách hàng đầu là truy đuổi những kẻ buôn người trước khi chúng đưa lậu người dân đến Điện Bắc.

“Tội chết có thể miễn, nhưng mấy người đánh người ta đầu rơi máu chảy, còn đập bể nhiều đồ vật như thế, buộc phải bồi thường tiền” Hàn Nhược Băng nhìn thấy Bưu đầu trọc biết sợ thì cũng lùi một bước.

Băng Dã Lang đã cắm rễ sâu trong thành phố Đằng Quế, thế lực khổng lồ, quan hệ phức tạp, không phải chỉ một mình cô cảnh sát nhỏ nhoi như cô ấy là có thể đối phó được.

Trong các hoạt động diệt gian trừ ác trước đây, nhiều thủ lĩnh nhỏ của băng Dã Lang đã bị bắt, nhưng không rõ vì lý do gì mà cuối cùng họ lại được thả ra.

Nếu bây giờ cô ấy bắt Bưu đầu trọc về, nói không chừng chưa tới vài ngày lại thả gã ra. Cô ấy không muốn làm mấy chuyện thừa thãi, chi bằng cứ bắt bọn chúng bồi thường tiền là được.

“Được, tôi sẽ bồi thường, bao nhiêu?” Bưu đầu trọc như được ân xá, nếu có thể dùng tiền giải quyết, đối với gã đó không phải là vấn đề.