Nghe thấy lời Triệu Lâm Phong, Lâm Hương Tú vô cùng cảm động, cô biết hắn sợ cô ở nhà sẽ tiếp tục bị ấn hϊếp.
Thậm chí Lâm Hương Tú còn rất muốn khóc thật to,từ trước đến giờ chưa từng có ai đối xứ với cô tốt đến vậy.
Sáng sớm hôm sau, trong thôn có người đi ngang qua đầu thôn và phát hiện Ngô Trường Xuyên đang năm bất tỉnh bên bờ sông.
Người trong thôn nhận ra đây là thằng con út ăn bơ làm biếng của nhà họ Tạ, bèn vội đi báo cho Tạ Đại Cước,
Tạ Đại Cước vội vàng chạy vẽ từ thôn kế bên, nhào qua ôm lấy Ngô Trường Xuyên khóc lớn: "Ôi con tôi, con bị sao thế này, có chuyện gì vậy!"
Có người đi gọi thầy thuốc trong thôn tới.
Thầy thuốc già kiểm tra qua một lượt sau đó lắc đầu.
“Bác Vương, con trai tôi sao rồi?" Tạ Đại Cước vội hỏi.
“Những chỗ khác vẫn ổn, chỉ bị thương nhẹ ngoài đa thôi, không có gì đáng ngại, có điều... e là sau này. không thể làm chuyện phòng the được nữa”
“Gì cơ!" Nghe vậy Tạ Đại Cước cảm thấy như sấm. sét giữa trời quang, bà ta chỉ còn một đứa con trai út, mặc dù cậu ta chẳng được tích sự gì nhưng vẫn có thể nhờ được việc dưỡng lão, lo liệu việc ma chay và nối
Ngô Trường Xuyên mơ màng tỉnh lại, nhìn thấy có. tất nhiều người vây quanh mình.
“Mẹ, có chuyện gì vậy?"
Tạ Đại Cước khóc sưng cả mắt, hỏi: "Con trai à, ai đánh con thế hả!"
Ngô Trường Xuyên cố nhớ lại nhưng chẳng nhớ được gì, cuối cùng đành lắc đầu.
“Con không biết nữa, con chỉ nhớ là mẹ định sang nhà chị ở thôn kế bên để dẫn mấy đứa cháu trai về phụ làm nông, sau đó không nhớ gì nữa”
....
Ba ngày trôi qua rất nhanh, thôn Quế Hoa phát triển một cách trật tự, người dân trong thôn ai ai cũng cười tươi rồi.
Lô thuốc lá và rượu đầu tiên đã được sản xuất xong, nhóm Đường Kim Hào đã trả tiền đặt cọc từ. trước, Triệu Lâm Phong sai người đưa qua cho mỗi người năm bình rượu, lại còn tặng mỗi người một điếu. thuốc lá.
Trong ba ngày này Hoàng Chính cũng phái người tới đây để đóng gói đồng bộ lô hàng thành thuốc lá và tượu Hoàng Long. Hộp bao bì màu vàng óng ánh rất sang trọng, nhìn thôi cũng biết có giá trị không nhỏ.
Thương hiệu thuốc lá và rượu cũng đã đăng ký, cả hai đều đặt tên theo tên của Triệu Lâm Phong, thuốc lá Phong và rượu Phong.
Một gói thuốc lá gồm mười điếu, giá hai vạn. Một lạng cũng có giá hai vạn, có thể gọi là giá trên trời
Trong vòng chưa đãy một tuần, từ khâu bắt đầu chuẩn bị cho đến khâu sản xuất, hiệu suất của Hoàng Chính khiến Triệu Lâm Phong rất yên tâm. Mọi thứ đều đi vào quỹ đạo, hẳn chỉ cần ngồi thu tiền là được.
Lợi nhuận bán hàng chưa có mà Triệu Lâm. Phong đã nhận được tiền đầu tư của Đường Kim Hào, Dương Thao và Chu Văn, mỗi người năm trăm vạn. Vì Hoàng Chính nể mặt mấy người họ có quen biết với Triệu Lâm Phong nên mới cho phép họ đầu tư.
Chứ đây rõ ràng là một mối làm ăn rất có lợi nhuận, Hoàng Chính sẽ không chịu chia cho họ một chén canh đâu!
Đám người Đường Kim Hào mừng rơn, trước giờ. họ rất muốn làm thân với nhà họ Hoàng, nhưng Hoàng Chính cứ thờ ơ với họ.
Nhưng bây giờ nhờ có sự giúp đỡ của Triệu Lâm Phong, họ không chỉ được đầu tư vào mối làm ăn lợi nhuận lớn này mà còn được đặt chân lên con tàu khổng lồ nhà họ Hoàng.
Một tuần sau,
Triệu Lâm Phong đi xe lên thị trấn, kể từ lần trước. phá thêm hai cây đinh Trấn Hồn, linh khí từ trận Tụ Linh ở núi Tây Sơn đã không còn đáp ứng đủ nhu cầu tu luyện của hẳn, Hẳn định lên thị trấn xem có tìm được đá quý chất lượng tốt hơn không để chế tạo trận Tụ Linh cho riêng hắn tu luyện.
Ngoài ra còn phải tìm một ít nhân sâm dại trăm năm, hắn căn dũng vào việc khác.
Triệu Lâm Phong vừa xuống xe đã nghe thấy có người gọi mình.
“Triệu Lâm Phong!"
Triệu Lâm Phong nhìn thấy một nhóm người ở cách đó không xa, tất cả đều là bạn cấp ba của hắn.
Đương nhiên đám người Chu Vĩ Đình đã không còn ở huyện Thanh Khê. Từ sau ngày hôm đó, gia tộc của đám Chu Vĩ Đình đều đã bị nhóm Đường Kim Hào. đuổi ra khỏi huyện Thanh Khê.
Triệu Lâm Phong gật đầu với họ, bình thản nói: “Lâu rồi không gặp."
Khá nhiều người trong số đó nhìn Triệu Lâm Phong với ánh mắt khinh thường. Tất nhiên Chu Vĩ Đình sẽ không kể cho người khác biết về chuyện bế mặt của mình, bây giờ những người này vẫn chưa biết Triệu Lâm Phong đã giàu.
Mà Triệu Lâm Phong cũng không quan tâm tới quần áo cho lắm. Hắn đem theo mấy ngàn vạn trong tay nhưng vẫn mặc những bộ quần áo cũ kia, trông chẳng khác gì người lao động nhập cư cả.
"Ồ, đây không phải Triệu Lâm Phong sao? Nghe. nói cậu xuất ngũ rồi, không ngờ lại trùng hợp đến vậy, lại gặp mặt nhau ở đây."
Một người bạn cấp ba tỉnh mắt nhìn thấy Triệu
Lâm Phong, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường, giọng điêu cũng tất nhiệt tình.