Lương Mỹ Vận bất lực lắc đầu, Triệu Lâm Phong không để ý đến lời khuyên của cô ta mà nhanh chóng đồng ý, cô ta cũng không có cách nào bảo vệ được Triệu Lâm Phong
Trên mặt Âu Dương Tuấn Nam mang theo nụ cười, hắn ta đi đi dừng dừng trong khu đá thô, thỉnh thoảng căm lấy một viên đá thô lên quan sát, dùng đèn pin cầm tay chiếu sáng từ nhìn từ nhiều góc độ khác. nhau
Mà Triệu Lâm Phong chỉ như cưỡi ngựa xem hoa, mỗi một chỗ cũng chỉ là liếc mắt một cái rồi lại đi đến chỗ tiếp theo.
Những người vây xem thấy Triệu Lâm Phong làm như thế thì cùng nhau lắc đầu ngao ngán.
“Lại là một tên đần độn nữa, thi với ai không được mà lại đi thi đấu với Âu Dương Tuấn Nam.”
“Haizz, anh bạn trẻ này, phải sủa tiếng chó rồi!”
"Haizz, Âu Dương Tuấn Nam chọn xong rồi!" Một. người vây xem kêu lên.
Mọi người nhìn về phía viên đá thô trong tay Âu Dương Tuấn Nam, lớp đá ngoài trơn nhẫn có đường hoa văn rõ ràng, nặng khoảng ba cân.
“Nhìn bề ngoài như thế này thì chắc là một viên đá thô chất lượng
Đá thô chia ra làm lâu năm và mới hình thành, những viên lâu năm thì sẽ ra chất ngọc đẹp hơn.
“Viên đá thô này có tỷ lệ ra ngọc rất lớn."
"Thằng đần độn đó cuối cùng cũng bắt đầu rồi”
Triệu Lâm Phong đi tới một góc, một tay nhặt lên một viên đá thô đen thui có hình dạng không cân xứng, người vây xem sửng sốt, sau đó cười ö lên.
“Quả nhiên là một tên đần độn, viên đá nát mà anh ta cầm lên, dù có ném ở ngoài đường chắc cũng chẳng ai thèm nhặt”
“Cho dù không hiểu được sự khác nhau giữa ngọc lâu năm và mới hình thành, ít nhất cũng phải lấy một viên đá đẹp chút chứ? Nếu không thì lấy một viên đá to một chút đi”
So sánh hai bên, viên đá của Âu Dương Tuấn Nam có hoa văn rõ ràng, là đá có thế mở ra ngọc, nặng khoảng ba cân.
Mà viên đá mà Triệu Lâm Phong cầm lên này thì đen thui, không hề có hoa văn thì thôi đi, còn là loại mới hình thành cũng khó trách những người vây xem kia sẽ giễu cợt hẳn
Âu Dương Tuấn Nam nhìn thấy viên đá thô trên tay Triệu Lâm Phong, khinh thường cười.
“Tên nhà quê, hãy học tiếng chó sủa sao cho. giống y như thật trước đi”
Âu Dương Tuấn Nam dùng bút vẽ một đường lên viên đá thô, giao cho thợ cắt đá.
“Bắt đầu cắt từ đây."
Thợ cắt đá dùng dao cất dọc theo đường vẽ đi xuống, một màu xanh lá cây xuất hiện trên mặt cắt.
“Có ngọc xanh rồi, có ngọc xanh rồi!"
Động tác của thợ cắt đá càng thêm cẩn thận, sợ. làm tổn hại đến ngọc trong đá thô.
Ngọc trong đá thô càng ngày càng sáng dưới ánh nắng mặt trời, cho đến khi hoàn toàn được mở ra hết.
“Chúc mừng cậu Âu Dương, viên ngọc thạch này giá khởi điểm ít nhất là 100 nghìn tệ, nếu may mắn, có. thể bán được khoảng 150 nghìn trở lên."
Thợ cắt đá chúc mừng nói, ông ta đã cắt đá ở trong khu đá thô đã nhiều năm, viên ngọc đáng giá bao nhiêu tiền, chỉ cần liếc mắt một cái là đã biết được đại khái.
“Cậu Âu Dương thật giỏi! Chỉ với ba nghìn tệ chớp mắt đã biến thành một trăm nghìn tệ, bàn tay biến đá thành vàng là đây chứ đâu”
Trong đám người, không thiếu kẻ nịnh nọt phồng. Âu Dương Tuấn Nam, Âu Dương Tuấn Nam được khen mà cảm thấy phổng mũi
Âu Dương Tuấn Nam đắc ý cười, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Triệu Lâm Phong.
“Cậu em, đổi viên đá khác đi, viên đá này thật sự không có khả năng ra ngọc đâu”
Dương Thao lôi kéo Triệu Lâm Phong nói, nhìn thấy viên đá mà Triệu Lâm Phong chọn anh ta đã biết kết quả rồi, Triệu Lâm Phong là cao thủ trong ngành y, nhưng trong giới cược đá thật đúng là chẳng hiểu gì cả
“Không cần, chọn viên này đi”
Triệu Lâm Phong tung viên đá thô đen thui trên tay, cười nồi.
Lương Mỹ Vận tuy rằng không quen biết Triệu Lâm Phong, nhưng việc này xảy ra là do cô ta, cô ta cũng không hy vọng Triệu Lâm Phong thua.
“Đổi một viên khác đi, tôi sẽ chỉ cho anh”
Lương Mỹ Vận thân là bà chủ của khu cược đá, bao nhiêu người muốn được cô ta dạy bảo mà còn không được.
Âu Dương Tuấn Nam nghe thấy Lương Mỹ Vận. thế càng ghen tị với Triệu Lâm Phong hơn.
Nếu như có thể, hắn ta tình nguyện dùng 5 triệu đổi lấy sự chỉ dạy của Lương Mỹ Vận.
“Tên nhóc này gặp vận may cứt chó rồi à."
“Còn không phải sao”
Quần chúng vây xem hâm mộ nhìn Triệu Lâm Phong, hận không thể đi lên thay thế vị trí của hẳn.
Triệu Lâm Phong lắc đầu, từ chối nói:" Cám ơn ý tốt của bà chủ Lương, nhưng mà không căn đâu, chọn viên đá này là được rồi
Triệu Lâm Phong vừa nói ra lời này, tất cả mọi người ngơ ngác.
Bọn họ đã nghe thấy cái gì vậy?
Lại có người từ chối lời đề nghị của Lương Mỹ Vận.
Lương Mỹ Vận cũng hơi sửng sốt, đôi mắt phượng hơi lóe lên.
Chẳng lẽ Triệu Lâm Phong này thật sự đang muốn tạo nét trước mặt mình để thu hút sự chú ý của mình?
“Anh đã kiên trì như thế, vậy thì tôi cũng không còn gì để nói nữa” Lương Mỹ Vận lắc đầu, đứng sang một bên. “Cậu em, sao cậu lại từ chối!” Dương Thao gấp đến độ trên trán toàn là mồ hôi.
Triệu Lâm Phong vỗ bả vai Dương Thao, cầm viên đá thô đi sang kia.
"Bác thợ, giúp tôi cắt viên đá, cẩn thận một chút”
Thợ cắt đá nhận lấy viên đá, thăm nghĩ, dù sao cũng không ra được ngọc, phí công làm gì cơ chứ?
“Muốn cắt như thế nào?” Thợ cắt đá hỏi. “Đừng cắt, bào đi!"
Lời này của Triệu Lâm Phong khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc.
“Cái gì? Tôi không nghe nhầm chứ?”
Chỉ có một viên đá rách như vậy mà lại bào sao?