Đào Hoa Chiến Thần

Chương 19: Triệu Lâm Phong đã đi con đường tệ nạn

Nhớ lại dáng vẻ hung dữ của Triệu Lâm Phong ngày hôm qua, một đòn tiếp theo, dù hắn ta không chết thì cũng tàn tật!

Nhị Lại Tử đứng dậy khỏi mặt đất, gom mấy tờ tiền rơi lả tả dưới đất lại.

“Triệu Lâm Phong, đừng tưởng là mình lợi hại lảm, trên thị trấn không có người nào mà ông đây chưa từng gặp, mày cứ chờ đó cho ông!"

Nhị Lại Tử cay độc liếc nhìn Triệu Lâm Phong. một cái rồi quay người chạy đi.

Hảo hán không nhịn thua thiệt trước mắt, hẳn ta bảo đảm nhất định phải khiến Triệu Lâm Phong nôn ra số tiền gấp bội bốn vạn này!

Triệu Lâm Phong khinh miệt nhìn hắn ta rời đi, có bao nhiêu người như cái tên Nhị Lại Tử đó tới thì hắn cũng chẳng sợ.

"Này, Tiểu Phong phát tài rồi à? Có cách gì thế, còn nhanh hơn cả đi cướp nữa!"

Trong đám người vây xem, có một người đàn bà nông thôn tầm bốn mươi lăm bốn mươi sáu tuổi với dáng người mập mạp kêu lên bằng giọng điệu quái gở.

Giọng nói cay nghiệt, ý của bà ta là Triệu Lâm Phong đã đi con đường tệ nạn!

'Vừa nói dứt lời, những người dân thôn xung quanh cũng xì xào bàn tán, rất rõ ràng rằng ai cũng cảm thấy số tiền này không rõ nguồn gốc!

'Đùa chứ, cả một bao tải tiền, cũng phải cỡ mấy chục vạn đó, cái thăng nhóc nhà họ Triệu này chỉ là một thắng phá hoại vừa xuất ngũ, sao mà có thể kiếm được nhiều tiền thế chỉ trong hai ngày chứ?

"Con, số tiền này của con từ đâu ra thế? Tuyệt đối không được làm chuyện phạm pháp đâu đó."

Trần Tụ Vân cũng gấp gáp nói, trên đường đi cả Trần Tụ Vân và Triệu Vĩnh Tài đều trong trạng thái như rơi vào sương mù, bây giờ bị người ta nói họ mới cảm thấy tâm tư rối loạn!

Dù sao thì đó cũng là năm mươi vạn!

Theo Trần Tụ Vân, có bán cái gì đi nữa thì cũng không thể nào kiếm được lắm tiền như thế chỉ trong hai ngày trời!

"Mẹ, mẹ yên tâm đi, số tiền này là con kiếm được. từ việc kinh doanh."

Triệu Lâm Phong nói, hẳn cũng không trách Trần "Tụ Vân không tin mình, vì hắn kiếm được số tiền này.

quá nhanh.

"Bán cái quái gì mà có thể kiếm được nhiều thế trong hai ngày chứ? Đừng có nói là bán ma túy, không được dính vào mấy thứ này đâu, mấy năm trước thôn bên cạnh có một người bị kết án phạt tủ chung thân đó"

Bà mập đó tiếp tục đố thêm đầu vào lửa, cả gương mặt toàn là dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác.

Trần Tụ Vân xấu hổ nói: "Tạ Đại Cước, cô nói bậy bạ gì đó!"

Triệu Lâm Phong cũng nhìn thoáng qua Tạ Đại Cước, nhà Tạ Đại Cước ở ngay sát vách nhà hắn, từ xưa tới nay cái bà thím này luôn thích giễu cợt nhà hắn, Triệu Lâm Phong cũng chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì về bà ta.

Tạ Đại Cước vẫn không buông tha: "Ôi, chị Tụ Vân à, có hai ngày mà chân chị đã yếu vậy rồi, tôi còn tưởng chị bị tàn phế đó"

Nghe nói như thế, Triệu Lâm Phong xưa nay không thèm để ý bà ta giờ ánh mắt hân cũng tối đi, hắn đá một phát vào tảng đá trong sân, tảng đá nặng hơn năm mươi cân bay xẹt qua một đường vòng cung, nện thẳng vào ngay trước mặt Tạ Đại Cước!

Uỳnh!

Bụi đất bay tứ tung, tạo thành một cái hố cách Tạ Đại Cước chưa đến một cm!

"Ôi mẹ ơi!"

Tạ Đại Cước sợ tới mức bay hết hồn vía, ngã uỵch xuống đất, sau đó bỏ chạy té khói!

Đám người trong thôn vây xem thấy cũng không có trò để xem nữa thì cũng ào ảo giải tán.

"Thím, cảm ơn thím”

Triệu Lâm Phong quay lại nói cảm ơn Trịnh Nguyệt Anh, vì lúc nãy Trịnh Nguyệt Anh chạy tới giúp nhà họ Triệu mà Trần Tụ Vân và Triệu Vĩnh Tài cũng có chút thiện cảm với Trịnh Nguyệt Anh hơn.

"Không cần khách sáo, giải quyết xong xuôi rồi thím về trước đây."

Trịnh Nguyệt Anh cũng rất muốn hỏi Triệu Lâm Phong tiền đâu ra, nhưng mà người nhà họ Triệu đều đang ở đây, cô ấy cũng không tiện nói chuyện với Triệu Lâm Phong.

Cả gia đình về đến nhà, Trần Tụ Vân muốn nói lại thôi.

"Đi nấu cơm trước đã, Tiểu Phong bôn ba cả một ngày rồi chắc là cũng đói bụng, có gì thì để lát nữa nói"

"Triệu Vĩnh Tài phất tay áo, ông ấy ngồi trong. phòng khách châm một điếu thuốc lá rồi nhả khói ra, xem ra cũng đang buồn không ai thấu.

Đó là năm mươi vạn đó! Là cả năm mươi vạn! 'Trên bàn ăn, cả nhà ăn cơm tối.

“Tiểu Phong, con nói thật cho mẹ biết, số tiền kia của con là từ đâu ra" Trần Tụ Vân vẫn không kìm được. mà mở miệng hỏi.

Cả ba đôi mắt lập tức nhìn chằm chằm vào Triệu Lâm Phong, chờ câu trả lời của Triệu Lâm Phong.

"Mẹ, chẳng phải con đã nói rồi sao, con có ngâm một loại rượu thuốc, bán rượu thuốc đó đi kiếm tiền."

Triệu Lâm Phong nói, hẳn đã giải thích rất nhiều lần rồi.

“Tiểu Phong, con nghe ba nói này, chúng là người nhà họ Triệu, nhà nghèo chứ chí không nghèo, không có tiền, bán nhà bán đất bán máu đều được cảm nhưng mà không thể làm chuyện làm xấu mặt tổ tiên."

"Triệu Vĩnh Tài nói thâm thúy, ông ấy nghèo cả đời, điều duy nhất có thể khiến ông ấy tự hào chính là từ trước đến nay chưa bao giờ làm chuyện gì thẹn với lương tâm.

"Số tiền này sạch đến từng đồng bạc” Triệu Lâm Phong kiên nhẫn giải thích.

"Anh, Nhị Lại Tử còn nói muốn tìm người đến trả thù, phải làm sao bây giờ?

"Triệu Khả Nhi có hơi sợ hãi, trong lòng vẫn nhớ tới lời uy hϊếp của Nhị Lại Tử.

"Yên tâm đi, có anh ở đây, không cần sợ bất cứ ai"

Nửa đêm, lúc Triệu Lâm Phong đi ra nhà vệ sinh thì nghe thấy tiếng thở dài thở ngắn của ba mẹ truyền tới từ trong phòng, hắn lắc đầu bất đắc dĩ.

Rõ ràng là ba mẹ không yên tâm về nguồn gốc số tiền của hắn, đành chờ để sư thật nói rõ tất cả vậy!