Niên Đại: Đại Lão Vô Cùng Yêu Cô

Chương 32: Đổi chăn

Trong lúc nói chuyện, Liêu Thinh và Trình Ninh đã dẫn Chu Hiểu Mỹ và Chu Lương Sơn vào trong nhà, cũng chẳng thèm liếc nhìn Cố Cạnh Văn và Triệu Chi.

Mẫn Nhiên vội vàng nói một tiếng với Dương Hồng Binh rồi đi theo vào.

Cố Cạnh Vãn cau mày.

Triệu Chi cắn môi.

Cô ấy thật sự không biết đã đắc tội với Trinh Ninh lúc nào mà cô lại xa lánh cô ta như vậy.

Dương Hồng Binh lại không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nói: “Chúng ta đi hỏi thử Từ Kiến Quốc xem có đổi được gì không.”

Hành lý mọi người mang theo chỉ có đồ dùng cần thiết, không có nồi niêu xoong chảo hay chăn lớn, chỉ có cái chăn mỏng nhẹ.

Lúc đầu chỉ nghĩ sau khi đến đây thì ra cung tiêu xã mua những nhu yếu phẩm, cứ tạm dùng trước rồi đợi hành lý lớn gửi đến sau là được.

Ai biết chỗ này xa xôi hẻo lánh như vậy, tuyết rơi dày đặc, có tiền có phiếu cũng không có chỗ nào mà mua.

Cả ba người cùng nhau đi tìm Từ Kiến Quốc.

Từ Kiến Quốc là đội trưởng của đội thanh niên trí thức nên không nhàn rỗi, lúc này anh ấy đang dẫn dắt nhóm thanh niên trí thức xẻ gỗ và làm mộc trong đại đội.

Mùa đông nhà nông không có việc gì, nếu nhàn rỗi thì chỉ đành chịu đói.

Thế nên đị đội tổ chức cho mọi người lên núi đốn củi, săn bán hoặc làm mộc theo tổ đội, phụ nữ thì có thể đan chiếu, đan sọt, đợi bao giờ trời đẹp thì mang lên xã bán lấy tiền.

Từ Kiến Quốc đang cau mày nghe có người hỏi chuyện đổi bát đũa thau chậu với đồng hương, trước giờ người dân chỉ biết đan sọt đan giỏ, đổi mấy thứ đó với người ta còn được chứ bảo đối bát đũa thau chậu thì hơi khó.

Một ông chú bên cạnh nghe thấy mới ngẩng đầu lên cười nói: “Đến nhà bí thư đi, tháng sau Hiểu Mỹ nhà bọn họ lấy chồng nên đã chuẩn bị khá nhiều đồ cưới tốt, chăn màn thau chậu bát đũa đều có cả. Các cô cậu cầm đồ đến đổi với nhà họ chắc chắn sẽ được.”

Chuyện này chẳng phải chuyện gì mới mẻ.

Mấy năm nay thanh niên trí thức đến đâu đều ngại đi lên huyện quá xa nên thỉnh thoảng lại đến tìm bọn họ trao đổi đồ vật.

Dương Hồng Binh vội vàng hỏi ông chú nhà bí thư ở đâu rồi cùng nhau rời đi.

Sau đó bọn họ mới phát hiện “Hiểu Mỹ nhà bí thư” chính là cô gái giúp Trình Ninh và Mẫn Nhiên khuân đồ đến ký túc xá.

Đáng tiếc, ba người họ vất vả đi giữa trời tuyết rơi dày đặc đến nơi, vừa hỏi xong thì thấy Chu Hiểu Mỹ chớp chớp đôi mắt to tròn, cười nói: “Không có chăn bông đâu, chậu rửa mặt, rửa chân, giặt quần áo cũng chẳng còn, đũa thì còn mấy đôi, lấy không?”

Ba người: ...

Nụ cười trên mặt Triệu Chi và Cố Cạnh Văn thoáng chốc cứng đờ, gương mặt gần như biến dạng.

Chu Hiểu Mỹ nhìn sắc mặt bọn họ, cười nói: “Mới không còn nhưng cũ thì vẫn còn một ít, lấy không?”

Qua thôn không còn tiệm này nữa đâu, nên tranh thủ đổi chút đồ cũ lấy vài thứ tốt thì hơn.

Nói xong, cô ấy lập tức xoay người đi sang phòng bà nội ôm một cái chăn đi ra.

Chẳng những vá chằng vá đυ.p mà còn có mùi lâu năm.