Bên phải khu ở của nam thanh niên trí thức có một phòng bếp nhỏ, đằng sau nhà chính là nhà vệ sinh.
Kế toán Lý dẫn mọi người vào trong sân, chỉ vào trong nhà, giới thiệu với họ đội trưởng đội thanh niên trí thức, sau đó để anh ta sắp xếp chỗ ở cho mọi người.
Đội trưởng đội thanh niên trí thứ họ Từ, tên là Từ Kiến Quốc.
Anh ấy là thành viên của nhóm thanh niên trí thức đầu tiên xuống đây.
Không tính những người mới đến, trong đại đội hiện có mười lăm thanh niên trí thức, sáu nữ chín nam.
Nữ thanh niên trí thức ba người một phòng, nam thì bốn người một phòng, ngoài ra có riêng một phòng nam năm người.
Từ Kiến Quốc xếp Dương Hồng Binh và Cố Cạnh Căn vào hai phòng dành cho nam, còn bên phía nữ, Trình Ninh và Mẫn Nhiên một phòng, Triệu Chi vào một phòng khác.
Lúc này tất cả mọi người đều đã ăn xong cơm tối, chỉ một lát sau mấy thanh niên trí thức cũ đến, Từ Kiến Quốc nhân tiện cho họ làm quen.
Trong suốt quá trình, Trình Ninh không thấy Liêu Thịnh và Hàn Đông Nguyên đâu.
Đại đội Thượng Hàn ở một nơi xa xôi, phải mất vài ngày mới có thư đến, khả năng Hàn Đông Nguyên chưa biết chuyện cô tới đây.
Đứng ở hành lang giới thiệu sơ qua về ký túc xá, Từ Kiến Quốc nói với bọn họ: “Các em về ký túc xá thu dọn đồ đạc, nghỉ ngơi một đêm, có gì thì để mai nói.”
“Đúng rồi, ngày mai các em không phải đi làm cùng mọi người, sáng mai ở nhà nghỉ ngơi, tìm hiểu tình hình, buổi trưa ăn cơm xong, anh sẽ dẫn các em đi bắt đầu làm việc.”
“Anh ở dãy sau bên trái, trong phòng đó, các em cần gì thì tìm anh.”
Anh ấy chỉ tay, sau đó cho mọi người quay trở lại ký túc xá.
Dương Hồng Binh được xếp ở phòng dãy sau bên phải.
Anh ấy kéo đồ đạc rời đi.
Chặng đường này đúng là vừa mệt vừa lạnh, cả người cực kì buồn ngủ.
Cố Cạnh Văn nói với Triệu Chi: “Chi Chi, để anh qua sắp xếp cho em.”
Cảm nhận được ánh mắt của Từ Kiến Quốc, Triệu Chi lắc đầu: “Không cần đâu, em tự làm được.”
Trước đó bị Trình Ninh nói vậy, không biết vì sao Triệu Chi lại xuất hiện tâm lý chống cự, không muốn ở gần Cố Cạnh Văn.
Cố Cạnh Văn đứng bên cau mày, thấy vậy cô ta cười nói: “Anh Cố, anh cũng mệt rồi, hôm nay anh mau về nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, cô ta gật đầu nhẹ với Từ Kiến Quốc và Mẫn Nhiên, kéo hành lý đi về hướng phòng mình.
“Trình Ninh, đi thôi, chúng ta cùng về ký túc xá thu dọn.”
Mẫn Nhiên gọi Trình Ninh.
Trình Ninh đang quan sát bốn phía xung quanh.
Nghe thấy Mẫn Nhiên gọi, cô quay đầu lại, vừa cúi đầu định cầm hành lý dưới đất, ngoài cổng đột nhiên truyền tới tiếng bước chân vang như sấm kêu.
“Trình, Trình Ninh?”
Trình Ninh quay đầu, thấy Liêu Thịnh đang cầm hộp cơm đứng ở cửa, kinh ngạc nhìn cô.
Mấy chục năm xa cách, gặp lại người quen bao giờ cũng là chuyện vui.
“Anh Liêu Thịnh.”
Cô gọi, rồi nhìn ra phía sau anh ấy.