Niên Đại: Đại Lão Vô Cùng Yêu Cô

Chương 17: Người cũ

Đến ba giờ sáng hôm sau mới đến ga huyện Hợp, vừa xuống tàu đã có người ra đón họ, trời đã gần sáng, họ tách khỏi nhóm đông, hai mươi mấy người đến công xã Thạch Kiều cùng nhau leo lên một chiếc máy kéo nhỏ.

Tháng giêng ở phương bắc thời tiết khá lạnh.

Máy kéo không có lớp che, gió lạnh thổi qua, mấy người dù đã quấn khăn quanh cổ nhưng vẫn cảm nhận được cái lạnh chui vào bên trong.

Mười bảy tiếng trôi qua trên tàu hỏa, giờ lại ngồi ngoài trời, chiếc máy kéo chạy trong giá rét, tất cả nhiệt huyết và sự mong chờ đều bị dập tắt.

Cố Cạnh Văn nắm chặt bàn tay nhỏ lạnh buốt cứng đờ của Triệu Chi, ngẩng đầu nhìn về phía lái xe hỏi: “Bác tài, bao lâu nữa mới tới công xã?”

Ông tài xế đội một chiếc mũ mềm mại dày cộp, trên đầu cũng không có mái che.

Gió lạnh thổi qua, máy kéo càng kêu mạnh hơn, song không thể cản trở được thái độ tốt của người tài xế.

Ông lớn tiếng nói: “Không lâu lắm đâu, khoảng ba tiếng, có lẽ lúc đó mặt trời mới mọc.”

Ba tiếng trong gió lạnh.

Mọi người chỉ cảm thấy trán cũng nhảy lên theo.

Người tài xế già quay đầu lại nhìn họ, vui vẻ nói: “Các cháu thật may mắn, mấy ngày trước trên núi bị tuyết lớn chặn lại, đường đi nguy hiểm, tuyết như dao cứa vào mặt, đường bình thường đi ba tiếng khi đó phải đi tận năm, sáu tiếng, đi vào bên trong đại đội càng nguy hiểm hơn. Hiện tại tuyết đang tan, vừa hay tốt hơn nhiều!”

Mọi người: “...”

Chỉ cảm thấy tâm trạng rất phức tạp.

Lúc bấy giờ họ nhìn vào góc khuất phía trong, cả người Trình Ninh được bao phủ như một con gấu... không hề cảm thấy cô ăn mặc buồn cười, chỉ thấy ghen tị vì cô có áo khoác to, có mũ đi tuyết, có giày ấm!

Dọc đường đi mọi người không có tâm trạng nói chuyện.

Chỉ có Cố Cạnh Văn muốn hỏi thêm một câu nữa liên quan đến đại đội, có điều âm thanh của máy cày quá lớn, gió lạnh thổi qua không thể nói chuyện.

Tất cả chen chúc cùng một chỗ, chờ thời gian qua đi.

Ai nấy đều mang chăn ra, không quan tâm có bị người khác cười hay không, dứt khoát lôi ra quấn lên người.

Triệu Chi đeo một chiếc khăn len màu đỏ tươi, bên ngoài mặc áo bông nhưng vẫn lạnh run lẩy bẩy.

Cô ta quay đầu nhìn Trình Ninh được che kín, không nhịn được hỏi: “Trình Ninh, cậu biết tình hình bên này? Cậu có người quen ở đây à?”

Thời tiết ở Bắc Thành mấy ngày nay không quá lạnh, phải kéo hành lý lớn đi đường nên ai cũng ăn mặc đơn giản để thuận tiện cho việc di chuyển.

Trình Ninh không muốn nói nhiều như vậy, chỉ trả lời đơn giản: “Tôi không muốn mang nhiều hành lý.”

Vậy nên chọn cách mặc vào người?

Nhóm người bị gió thổi run lẩy bẩy, khóe miệng khẽ động.

Cố Cạnh Văn nhìn cô gái mình thương đang lạnh đến mức khiến người khác không khỏi đau lòng, “Thanh niên trí thức Trình, em mặc nhiều như vậy, có thể đổi chỗ cho Chi Chi không? Em ấy mặc mỏng quá nên mặt tím tái hết rồi.”

Trước đó Trình Ninh bước nhanh lên xe, ngồi ở vị trí sâu trong cùng, được mọi người che kín lại, đúng là vị trí đẹp nhất.