Từ nhỏ đến lớn, Trình Ninh luôn là một cô gái ngoan ngoãn, ít nói, dịu dàng và biết quan tâm. Tóm lại là một cô gái khiến người khác cực kỳ yên lòng.
Vậy nên khi nghe thấy những lời Trình Ninh nói ra, dì Lưu tưởng chừng như bị sét đánh.
Bà ta ngơ ngác nhìn Trình Ninh, tạm thời không biết cô đang mỉa mai cái gì.
Thế nhưng biêu cảm của cô lại hết sức nghiêm túc và chân thành.
Một lúc lâu sau, dì Lưu mới nói: “Ninh Ninh, cháu đang nói gì thế? Cái gì mà cô gái có ích cho sự nghiệp của nó... Cháu không biết ý của Thành Quân với cháu à? Còn nữa, cái gì mà mang tiếng xấu...”
Nói đến đây bà có chút không vui.
Rốt cuộc cô có ý gì?
Không muốn cưới Thành Quân, sợ bản thân mang tiếng xấu?
Với cả không muốn cưới thì nói là không muốn cưới, sao lại kéo chuyện nằm mơ thấy bà nội vào, nói trong tương lai Thành Quân sẽ gặp được một cô gái giúp ích cho tiền đồ.
Có ai mà không biết Thành Quân dốc hết tim gan đối với cô.
Ý là nhân cách Thành Quân có vấn đề sao?
Càng nghĩ bà ta càng tức giận.
Nhưng Trình Ninh không phải là đứa trẻ như vậy, bà ta tức giận nhưng không thể giải tỏa.
Vẻ mặt Trình Ninh vẫn luôn nghiêm túc như sùng đạo.
Cô nói: “Là thật đấy ạ, trong mơ bà nội nói với cháu như vậy. Dì Lưu, sau này Dì đừng nhắc tới những chuyện này, không chỉ ảnh hưởng không tốt tới thanh danh của cháu. Nếu bị người khác hiểu lầm, chuyện tốt đẹp của anh Thành Quân và cô gái kia sẽ bị ảnh hưởng, bên ngoài lại đồn anh Thành Quân là người có phẩm chất xấu. Nếu không tin, dì Lưu cứ đợi một năm nữa, đến khi anh Thành Quân lên đại học là biết. Đúng rồi, bà nội còn nói với cháu, anh Thành Quân sẽ được tiến cử lên học đại học.”
Cơn tức giận trên mặt dì Lưu lập tức bị sự ngạc nhiên và nghi ngờ thay thế.
Nhà họ đúng thật đang giúp con trai được học đại học, chuyện này ngoại trừ chồng và bà ấy, còn có lãnh đạo của con trai, ngoài ra không có ai biết.
Bà ấy vô thức nhìn về phía Trình Tố Nhã, chỉ thấy Trình Tố Nhã cũng đang cau mày, dáng vẻ không giống như đã biết hết mọi chuyện.
Dì Lưu không còn tâm trạng nói về chuyện công việc, bà ta rời khỏi nhà họ Hàn với một bụng thắc mắc.
Sau khi dì Lưu đi, Trình Tố Nhã lập tức hỏi Trình Ninh: “Chuyện con vừa nói rốt cuộc có ý gì?”
“Con nói thật.”
Trình Ninh lẳng lặng nói: “Bây giờ tìm con đòi công việc khác gì con không có ai để lấy nên phải bám đuôi con trai dì ấy. Đợi Kỷ Thành Quân lên lại học tìm được đối tượng khác, rõ ràng con không hề muốn cưới anh ta, lại thành con bị anh ta bỏ. Nếu muốn có công việc, không biết còn nói ra bao câu khó nghe nữa đây. Cô, cô còn lạ gì bà cụ nhà họ Kỷ nữa.”
Trình Tố Nhã mím môi.
Bà không vui chút nào.
Cháu gái bà đâu phải không lấy được ai, Lưu Mẫn Phân sao có thể nói ra những câu như ban ơn vậy?