Niên Đại: Đại Lão Vô Cùng Yêu Cô

Chương 4: Sống lại

Bà mở miệng, muốn nói cái gì, nhưng là Trình Nịnh lắc lắc cánh tay bà, nói: “Cô, dù sao cháu cũng phải xuống thôn quê, cháu không muốn nợ Hàn gia. Cô yên tâm, qua mấy năm, nếu bên kia không có cơ hội, cô giúp cháu chú ý cơ hội việc làm, cháu thông qua việc tuyển thợ quay lại, như vậy sau này mới có thể sống thoải mái, cô không phải là nói với cháu, làm người quan trọng nhất không được áy náy trong lòng sao. Như vậy cả đời không thể hạnh phúc.”

Trình Tố Nhã xoa đầu cháu gái, nghĩ đến anh cả qua đời, chỉ cảm thấy thương cảm.

Ngày thứ hai, sau khi ăn cơm trưa, trừ những đứa trẻ ra ngoài sân chơi, những người khác đều ở đây, lúc này Trình Tố Nhã mới nói chuyện Trình Nịnh xuống thôn quê.

Giống như hôm qua Trình Tố Nhã lần đầu nghe được vậy, mọi người đều bất ngờ.

Hàn Kỳ Sơn trầm mặc, nhưng không lên tiếng.

Hàn Nhất Mai lên tiếng trước.

Cô ta đặt đũa trên tay mạnh xuống bàn, nhìn vào Trình Nịnh, giọng không vui nói: “Xuống thôn quê? Cô lại muốn làm cái gì? Đông Nguyên cũng đã xuống thôn quê, lúc này cô lại nói muốn xuống thôn quê sao? Ban đầu Đông Nguyên thay cô xuống thôn quê, sao cô không nói? Bây giờ làm ra dáng vẻ gì chứ?”

Đối với chuyện Hàn Đông Nguyên nhường việc lại cho Trình Nịnh, thay cô xuống thôn quê, Hàn Nhất Mai là bất mãn nhất.

Không nghĩ tới, bây giờ Trình Nịnh lại muốn như vậy, cô còn thể thoải mái sao?

“Nhất Mai!” Hai giọng nói đồng thời vang lên, một người là bà nội Hàn, một người là Hàn Kỳ Sơn.

bà nội Hàn mắng Hàn Nhất Mai, nói, “Cháu nói như vậy là ý gì? Ban đầu sao Nịnh Nịnh không nói ra? Nịnh Nịnh luôn là muốn tự mình xuống thôn quê, nhưng là Đông Nguyên lại đến ghi danh, chuyện này mới thôi, cháu bất mãn thì bất mãn, đừng nhắm mắt nói mò.”

Hàn Nhất Mai “Hừ” một tiếng.

Bà nội Hàn quát bảo cháu gái im lặng, lại nhìn về phía Trình Nịnh đang im lặng, giọng hiền lành nói: “Nịnh Nịnh, anh ba cháu xuống thôn quê là do nó tự quyết định, cũng là vì dượng ảnh hưởng, cháu đừng để trong lòng.”

Trình Nịnh ngẩng đầu nhìn bà nội Hàn, ánh mắt có chút ươn ướt.

Không hời hợt giống như anh em Hàn gia, từ khi cô đến Hàn gia, bà nội Hàn cũng rất yêu thương cô, lại dạy cô rất nhiều thứ.

Nhưng là sau này khi Hàn Đông Nguyên xảy ra chuyện, bà nội Hàn luôn khỏe mạnh lập tức sụp đổ, chờ Hàn Đông Nguyên ở tù, bà nội Hàn lại bệnh không dậy nổi, không lâu liền qua đời.

Không chrir vì Hàn Đông Nguyên, vì cô và dượng, cũng chính là vì bà nội Hàn từ nhỏ đã yêu thương cô nhiều hơn cả cháu gái ruột, cô nhất định phải đi.

Cô hít một hơi, dịu dàng nói: “Bà nội, thật sự cháu đã suy nghĩ kỹ. Lúc trước mọi người sợ cháu xuống thôn quê không an toàn, cũng không chịu khổ được... Nhưng bây giờ đã có anh ba ở đó, cháu lại đi, có anh ba giúp đỡ, không có gì phải sợ.”

Giọng nói của Trình Nịnh nhẹ nhàng nhưng rất kiên định.

Hàn Nhất Mai cười một tiếng.