Mọi người nghe xong thì thấy cũng đúng, cũng đổ mồ hôi hột thay cô một lúc: “May là cậu trả lời được, lúc đầu cậu không nói gì làm tớ tưởng cậu sẽ không trả lời được chứ.”
Chỉ có Phùng Tố Nhị nói tiếp: “Nhưng tớ thì thấy đội trưởng La vẫn luôn quan tâm đến cậu đấy, anh ấy hay nhìn cậu lắm đó”
Mạnh Nghiên Thanh hờ hững liếc mắt nhìn Phùng Tổ Nhị một cái, đây là một cô gái hai mươi tuổi, có vẻ ngoài khá ưa nhìn. Bình thường trong nhóm nữ sinh ở ký túc xá, cô ta là người ít nói nhất, không ngờ ánh mắt cô ta lại rõ thế nhỉ.
Cô nhớ đến cốt truyện trong sách, hình như Phùng Tổ Nhị là một người rất kiên quyết, sau này Hồ Kim Phượng không muốn sinh con nên cô ta đã nổi giận cãi nhau với Hồ Kim Phượng. Cô ta cho rằng Hồ Kim Phượng chỉ biết nghĩ cho mình, không biết nhìn ở khía cạnh của La Chiến Tùng.
Tóm lại cô ta gần như coi La Chiến Tùng là ông nội mà cung phụng, chỉ cần hắn nhìn cô ta một cái thôi thì cô ta sẽ cảm thấy thỏa mãn, thấy cả đời này của mình thật đáng giá.
Cô cười một cái rồi nói: “Vậy sao? Lúc đó tớ chỉ nghiêm túc nghe giảng bài nên không để ý lắm, thì ra lúc đi học cậu hay chú ý đội trưởng La đang nhìn ai à?”
Cô chỉ tùy ý nói một câu mà dời chủ đề đến Phùng Tổ Nhị, các cô gái khác đều cười thích thú, Trần Quế Châu thì nói thẳng luôn: “Tớ biết rồi nha, lúc đi học cậu chỉ lo nhìn chằm chằm đội trưởng La!”
Thế là Phùng Tổ Nhị vì chuyện này mà bị mọi người vây quanh trêu ghẹo đến đỏ mặt.
Cô ta cũng nhận ra Mạnh Nghiên Thanh rất lợi hại, chỉ một câu mà khiến cho câu chuyện trong ký túc xá chuyển hướng.
Mạnh Nghiên Thanh ngồi một bên ngâm chân rồi nghe mọi người trò chuyện, cô nhận ra mọi người thực sự có một chút kỳ vọng đối với La Chiến Tùng, rất có dáng vẻ của một thiếu nữ mơ mộng đấy.
Cô đột nhiên nhớ tới mình của quá khứ.
Cô sinh Lục Đình Cấp lúc cô 18 tuổi, đến năm 22 tuổi thì qua đời, khi cô mất cũng xấp xỉ độ tuổi với những cô gái ở đây.
Chỉ là cô không có sự lo lắng và mong chờ đối với người mình thầm thích như các cô ấy.
Lần đầu tiên gặp Lục Tự Chương là khi cô bảy tuổi, hai người luôn duy trì quan hệ thân thiết với nhau, lúc mới chớm yêu họ cũng có một ít mâu thuẫn, ghen tuông, hết sức kiểm soát đối phương, thậm chí cũng đã từng chia tay nhưng cuối cùng vẫn về lại bên nhau.
Suy cho cùng, cả hai đều thấy chính mình quá xuất sắc, người còn lại cũng xuất sắc, sau khi gặp gỡ những người xung quanh, ngoại trừ đối phương thì họ cảm thấy không ai xứng với mình.
...Cả hai người họ đều tự cho là đúng như thế.
Chuyện nếm thử trái cấm sau này cũng là hai người cả gan làm loạn, một phần vì sự tò mò và mới mẻ nên đã làm chuyện hoang đường này.
Nhưng cũng may là cha mẹ hai bên đi du học phương Tây nên có tư tưởng cởi mở. Trước năm bảy tuổi thì Mạnh Nghiên Thanh sống ở nước Pháp, đối với cô mà nói, chuyện này chẳng phải là chuyện to tát gì. Đúng vào thời điểm đặc biệt đó, một đám cưới đơn giản được tổ chức vội vàng, cô bắt đầu bước vào con đường hôn nhân và sinh con.
Bây giờ nhìn lại, việc mang thai thực sự là một nét bút hỏng trong đời cô, nó đến quá sớm nên đã chặt đứt một số cơ hội của cô trong tương lai.
Mặc dù không ai có thể so với Lục Tự Chương nhưng Mạnh Nghiên Thanh cũng không nhất thiết phải tìm một người ưu tú nhất, đàn ông trên thế giới này rất nhiều, kiểu nào cũng có.
Năm đó khi họ vừa mới chia tay không lâu, Diệp Minh Huyền lập tức theo đuổi cô.
Thật ra Diệp Minh Huyền cũng rất ưu tú, không thua kém gì so với Lục Tự Chương.
Đương nhiên khi sống lại ở đời này, cô cũng không định suy xét đến Diệp Minh Huyền, hắn còn lớn hơn Lục Tự Chương hai tuổi, quá già rồi.
Hay là tìm người trẻ tuổi nhỉ?