Vậy xem ra cô bé Ninh Bích Vũ kia đang nói điêu rồi, ít nhất nhìn bề ngoài thì con trai cô khá hoàn hảo, có thể giả bộ ngoan ngoãn ở trước mặt ông cụ, còn trong lòng ra sao thì...
Cô cũng hết cách, cậu chỉ mới mười mấy tuổi, trong lòng dù có chút bướng bỉnh thì vẫn có thể từ từ dạy bảo, Mạnh Nghiên Thanh cũng có đủ tự tin bẻ lại tính nết nếu câu hư.
Thực ra nghĩ lại lúc cô còn nhỏ, cô cũng đã “trông coi” Lục Tự Chương thuở bé, sau đó anh càng lớn càng đẹp trai thì cô cũng có một phần công lao đúng không?
Nếu hiện tại dạy dỗ con trai mình thì cô cũng có kinh nghiệm đầy mình.
Mạnh Nghiên Thanh thở phào nhẹ nhõm, cô cũng không còn nóng nảy nữa. Nhìn thời gian thì thấy lúc này cũng chưa muộn nên đi qua phố Ngưu, thật ra bây giờ cũng không còn gì để mua nhưng thịt dê thì vẫn có một ít, cô tranh thủ mua 5 cân rồi mang chúng đi tìm sở trưởng Ngưu, trả lại ba đồng rồi trịnh trọng cảm ơn ông.
Sở trưởng Ngưu đương nhiên không ngờ tới điều này, ông chịu bỏ ba đồng ra là do thấy Mạnh Nghiên Thanh thật sự đáng thương, ông không ngờ rằng cô sẽ trả lại ngay, còn mang theo thịt tới tặng mình.
Ông kiên quyết từ chối: “Một cô gái như cháu sống một mình đã đủ khó khăn rồi, sau này có nhiều việc cần tiêu tiền hơn, tiền này cháu cứ giữ rồi tự bồi bổ cho mình thật tốt, nhìn cháu đã gầy đến mức nào rồi!”
Mạnh Nghiên Thanh nói: “Bác Ngưu à, hôm qua cháu ra ngoài tìm họ hàng của nhà cháu trước kia, họ thấy cháu đáng thương nên đã cho cháu một ít tiền rồi, họ còn nói sau này có thể giúp đỡ cháu, cháu đã gặp được người tốt rồi, ngày tháng sau này hẳn sẽ trôi qua ổn hơn. Cháu nhớ bác đã giúp cháu rất nhiều nên tới đây gặp bác để bác biết mà yên tâm hơn.
Cô nói thế làm sở trưởng Ngưu nghe thấy mà bùi tai: “Lúc trước bác cũng có nghe nói qua chuyện một số người họ hàng của tổ tiên cháu dường như vẫn sống rất tốt, chỉ là từ lâu họ đã không còn liên lạc với nhau nữa, không ngờ bây giờ có thể liên lạc lại rồi.”
Mạnh Nghiên Thanh đáp: “Cũng là nhờ vào sợi dây chuyền này cả, nó là do người khác đã tặng cho cháu, lúc cháu cầm sợi dây đi tìm thì họ nhận người thân ngay”
Sở trưởng Ngưu liên tục cười nói: “Vậy là tốt rồi!”
Khi vợ của ông thấy Mạnh Nghiên Thanh, bà rất nhiệt tình và mời cô ở lại ăn cơm. Cô không muốn ăn nhưng hai người họ khăng khăng muốn cô ở lại, cô cũng không từ chối nữa.
Đồ ăn của nhà sở trưởng Ngưu là tự nấu, gồm rau xanh, đậu hủ, thịt heo xào và khoai tây chiên, còn có bánh bao hấp nữa, Mạnh Nghiên Thanh rất thích nên ăn cũng nhiều.
Ăn cơm xong, Mạnh Nghiên Thanh trở lại ký túc xá của khách sạn thủ đô thì cũng trễ rồi, mấy cô gái trong ký túc xá đang nói chuyện rôm rả, hình như là bàn về La Chiến Tùng.
Các cô gái này đều cảm thấy hắn rất đẹp trai, chính trực và cũng tốt tính nữa, năng lực thì không chê vào đâu được, dù sao thì nhìn đâu họ cũng thấy thích, trái tim thiếu nữ của ai cũng đập thình thịch, ríu rít bàn luận.
Phùng Tổ Nhị bên cạnh cô đột nhiên nói: “Nghiên Thanh, tớ thấy hình như đội trưởng La rất chú ý đến cậu đúng không?”
Bọn họ học lớp đào tạo, người phụ trách đào tạo gọi là đội trưởng.
Cô ta vừa nói xong thì những người khác đều nhìn qua.
Mạnh Nghiên Thanh đang ngâm chân trong chậu nước, trước đây cô chỉ toàn bay thôi nên không cần phải di chuyển bằng chân, nhưng cả ngày đào tạo hôm nay cô đã chạy nhảy khắp nơi và còn rất mệt, muốn ngâm chân cho thoải mái một chút.
Lúc nghe thấy lời này, cô ngẩng đầu nhìn về phía cô gái kia, phát hiện những cô gái còn lại cũng đang mở to mắt mà nhìn cô.
Mạnh Nghiên Thanh nói: “Sao có chuyện đó được, đột nhiên anh ấy hỏi tớ một vấn đề, lúc đó tớ suýt chút nữa là không trả lời được rồi, nếu mà không trả lời được thật thì quá mất mặt”