Nhà cũ của nhà họ Lục ở chỗ này là sự kết hợp giữa kiến trúc Trung Quốc và phương Tây, với những bức tường được xây bằng gạch đỏ. Kết cấu bên trong bằng gạch và gỗ, cửa ra vào và cửa sổ được chạm khắc, lẫn trong các tòa nhà phương Tây thì nó không dễ thấy, thậm chí có phần cũ kỹ nhưng lại là một sự tồn tại không thể bỏ qua.
Ở con phố này, một ngôi nhà dột nát hay một cửa hàng lụp xụp đều có khả năng đã xảy ra biến cố lớn quyết định vận mệnh của vùng đất này, và ngôi nhà cũ của nhà họ Lục ở nơi này chưa bao giờ trở nên vô nghĩa.
Khi Mạnh Nghiên Thanh tới nơi này cũng không dám đi lại tùy tiện, cô biết khắp nơi đây đều có người trông coi nên nếu bất cẩn thì sẽ bị người khác nghi ngờ.
Cô chỉ đứng xa ở ngoài ngõ, nhìn thấy một quán bán nước ô mai thì mua một ly rồi chậm rãi uống, vừa uống vừa lén lút nhìn về một phương hướng.
Cô đợi một lúc lâu cũng không thấy bóng dáng nào, mà trời lại càng ngày càng tối.
Rốt cuộc Mạnh Nghiên Thanh cũng không dám chậm trễ quá lâu nên đành đứng dậy quay về.
Nào ngờ cô vừa định rời đi thì nhìn thấy mấy chiếc xe Jeep đang chậm rãi chạy đến.
Khi nhìn thấy biển số xe, tinh thần cô lập tức run rẩy, vì đó là biển số xe của cha chồng cô!
Cô không dám đi quá vội vàng, sợ có người nghi ngờ nên chỉ ung dung thong thả đứng dậy, cầm ly nước ô mai, vờ như người bình thường đang đi bộ ngang qua mà thôi. Khi nhìn qua con ngõ kia thì thấy đã có bảo vệ và cả người mặc đồ bình thường đi tới đi lui tuần tra những kẻ đáng ngờ.
Mạnh Nghiên Thanh tỏ vẻ như không biết gì cả, tiếp tục đi về phía trước một cách hiên ngang.
Một người mặc đồ bình thường ngăn cô lại: “Mời đồng chí hãy dừng bước, ở phía trước không tiện lắm nên phiền cô đi đường vòng nhé.”
Mạnh Nghiên Thanh nghi ngờ hỏi: “Tại sao?”
Người đó nghiêm túc trả lời: “Nơi này là khu vực đặc biệt nên đồng chí không thể đi qua đây được.”
Vừa dứt câu, hắn lấy ra giấy tờ chứng nhận.
Mạnh Nghiên Thanh nhìn lướt qua tờ giấy chứng nhận kia rồi vội nói: “Xin lỗi anh nhé, tôi không biết.”
Người mặc thường phục gật đầu: “Không có gì.”
Trong khi đang nói chuyện thì một trong những chiếc xe Jeep đã dừng lại.
Mạnh Nghiên Thanh lơ đãng nhìn lướt qua một cái đã nhận ra người đang được các thư ký an ninh vây quanh, có thân hình cao lớn cùng với mái tóc hoa râm chính là cha chồng kiếp trước của cô.
Mà chàng thiếu niên đang đứng bên cạnh cha chồng cô...
Cổ họng cô nghẹn lại lập tức.
Đây chính là con trai cô, Lục Đình Cấp.
Mạnh Nghiên Thanh thậm chí không cần nhìn chính diện thì cô vẫn biết đây chắc chắn đó là con trai của cô.
Cậu đã cao như vậy rồi, còn cao hơn cả ông nội của cậu nữa.
Sau khi rời khỏi phố Đông Giao Dân, trong đầu Mạnh Nghiên Thanh chỉ hiện lên hình bóng của con trai mình.
Cậu mặc một chiếc áo khoác được cắt may cẩn thận, ngoan ngoãn bên cạnh ông nội của cậu, giữa một đoàn người trưởng thành mặc vest và đi giày da thì cậu lại mang hơi thở thiếu niên nhưng cũng không quá lạc quẻ.
Mạnh Nghiên Thanh thật sự rất vui mừng và cũng có phần nhẹ nhõm hơn.
Sau khi nghe Ninh Bích Vũ nói như thế, trong lòng cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho tình huống xấu nhất là con trai mình ngang ngược, bướng bỉnh và không chịu nghe người khác dạy bảo, cô còn từng đau đầu vì không biết nên dạy dỗ con trai như thế nào nữa.
Nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ của chàng trai trẻ gầy gò đang đứng bên cạnh ông nội thì cô có thể chắc chắn rằng ông đã dốc lòng dạy dỗ cậu rất tốt.
Ông cụ có thể đưa đứa cháu trai mười bốn tuổi đi cùng mình để tiếp những vị khách quan trọng thì đương nhiên cậu không phải là đứa làm mất mặt ông cụ, hẳn là khả năng ngoại ngữ của cậu rất giỏi và khi cậu tiếp đãi người khác cũng không rụt rè.