Ngoài ra mọi người còn được phát thêm một cuốn sổ tay huấn luyện để đọc, Mạnh Nghiên Thanh đọc sơ qua thì thấy khóa đào tạo này rất đầy đủ. Đầu tiên là học lớp lý thuyết về lịch sử, chỗ đứng quốc tế, chức năng và hình thức quản lý của khách sạn thủ đô, có cả an toàn phòng cháy chữa cháy các thứ nữa...
Cô đang xem thì thấy bên phía cô gái mặt trái xoan cười rộ lên, bọn họ nhìn sang phía cô rồi thủ thỉ với nhau: "Tôi còn tưởng là bà lớn nào cơ, ít nhất cũng phải mặc đầm đấy, cuối cùng thì sao, cũng chỉ là một con nhỏ có bảng tên màu xanh thôi ư?”
Vương Chiêu Đệ nhìn qua mấy lần mới nhận ra rằng bảng tên được phát cho họ là màu xanh lam, còn của mặt trái xoan là màu vàng, là hai màu khác nhau hoàn toàn.
Các cô lộ vẻ không hiểu, có chút mù mờ nhìn nhau.
Mạnh Nghiên Thanh nhìn cảnh này cũng đã đoán được đại khái rồi.
Những người có bảng tên màu lam từ phòng đào tạo sẽ mặc áo khoác màu xanh lam khi làm việc, công việc của họ là dọn dẹp phòng khách, bếp sau của nhà ăn hoặc làm khuân vác và không gặp khách ngoài, dạng công việc này bình thường sẽ không nằm trong biên chế.
Những người có bảng tên màu trắng từ phòng đào tạo sẽ mặc áo khoác màu trắng khi làm việc, họ sẽ được tiếp xúc với khách hàng, nhưng bình thường họ sẽ không tiếp đãi khách nước ngoài, càng không đủ tư cách tham gia các hoạt động chiêu đãi đối ngoại.
Còn bảng tên màu vàng của mặt trái xoan không phải loại tầm thường, đoán chừng sau khi được đào tạo xong sẽ có tư cách tiếp đãi khách nước ngoài và có thể mặc đâm.
Hiển nhiên người được mặc đầm không phải là dạng tầm thường. Theo như Mạnh Nghiên Thanh biết thì trong một vài dịp đối ngoại quan trọng, họ có thể được chọn lựa để làm bạn nhảy, khiêu vũ với khách nước ngoài và cũng có thể là với lãnh đạo, thậm chí có thể chớp được thời cơ bay lên làm phượng hoàng.
Trông có vẻ như cô đã gây chuyện với một nhân viên ngoại vụ ư?
Lúc này đội màu xanh của Mạnh Nghiên Thanh đã vào đông đủ, họ được dẫn qua một hành lang bao quanh bởi những bức tường màu xanh lá đến một phòng học.
Giáo viên đào tạo đang đợi các cô ở đó.
Người đang đứng trên bục giảng lại chính là La Chiến Tùng.
Mọi người đều ngạc nhiên và bất ngờ khi thấy hắn.
La Chiến Tùng chống tay trên bệ giảng, nở nụ cười với mấy cô gái trẻ, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt Mạnh Nghiên Thanh.
Mạnh Nghiên Thanh cảm nhận được ánh mắt đó, trong lúc bốn mắt chạm nhau, Mạnh Nghiên Thanh không có cảm xúc gì.
La Chiến tùng khẽ mím môi, cũng không tiếp tục nhìn nữa.
Sau đó anh mới cười nói: "Chào mọi người, tôi họ La, còn tên là Chiến Tùng, tôi là trợ lý giám đốc của khách sạn thủ đô, lần này tôi sẽ phụ trách việc huấn luyện cho nhân viên phục vụ áo xanh”
Mọi người vừa nghe xong liền vỗ tay tới tấp.
Vương Chiêu Đệ và những người khác rõ ràng đều có chút phấn khởi, khuôn mặt vì phấn chấn mà đỏ bừng lên. Trước đây các cô ấy đều có thiện cảm với La Chiến Tùng, không ngờ rằng lần này La Chiến Tùng là người huấn luyện cho các cô nên họ bỗng chốc cảm thấy thân thiết và kính trọng hơn.
Mạnh Nghiên Thanh nhìn La Chiến Tùng, không thể không nói hắn thật sự rất ưu tú.
Hắn đứng trên bục bình tĩnh thong dong, nói chuyện chậm rãi, là một người rất có sức hút.
Cô không biết người đang là La Chiến Tùng này trước đây rốt cuộc là ai, nhưng ít nhất ở thế giới của hắn, hắn cũng là một con người thành đạt nhỉ?
Một người vốn đã rất ưu tú như thế, lại có khả năng biết trước tương lai của thế giới này thì việc con trai cô bị ép tới đường cùng thì cũng là điều có khả năng.
Cô nhìn La Chiến Tùng như thế cũng không khỏi suy nghĩ, nếu như La Chiến Tùng đối đầu với Lục Tự Chương thì sao?
Nếu Lục Tự Chương ra tay thì có thể đập hắn một phát chết ngắc.