Cô hết cách, trong cái ngành sản xuất ngọc này bây giờ, thứ cao nhất là đá vân rắn, còn ngọc bích hoàn toàn không có chút giá cả trên thị trường.
Ngọc bích nguyên khối bây giờ được tính giá theo khối lượng, một ký cũng có giá khoảng mười đến hàng trăm tệ, ngay cả ngọc bích nguyên khối lạnh cũng chỉ mới vài trăm tệ cho nửa kí.
Vòng tay ngọc bích này của mình bán được vài chục tệ cũng coi là cao rồi.
Dựa theo tiểu thuyết nói thì sau này những món đồ này sẽ có giá cao hơn, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, sao cô lo đến chuyện lúc đó được.
Mạnh Nghiên Thanh lần lượt đi thêm vài cửa hàng nữa, cuối cùng cũng bán được với giá chín mươi tệ, đây là một mức giá không đến nỗi nào.
Mạnh Nghiên Thanh cầm trong tay số tiền chín mươi tệ khiến lòng người rung động này, cô cảm giác như mình đã giàu rồi vậy.
Cô lập tức tiến thẳng vào phố ăn vặt, tay trái cầm que cay và bánh quai chèo, tay phải thịt tẩm bột rán, ăn quên cả trời đất, cuối cùng cô lại chạy đến uống một bát chè bột mì nóng hổi của Bắc Kinh xưa.
Món chè bột mì này phải cho thêm một thìa tương vừng, rồi lại rắc thêm mè, sau đó trộn đều, thế là có một món ăn vừa đặc vừa dẻo, mùi thơm ngào ngạt xông thẳng vào mũi.
Chè bột mì mới ra lò nóng hổi này chính là giấc mơ trưa của cô, thêm một chút tương mè và gừng nữa thì không còn gì ngon bằng.
Mạnh Nghiên Thanh bưng bát chè bột mì lên, hơi nóng đang bốc lên nghi ngút khiến cô cảm thấy toàn thân đều thoải mái và hài lòng. Cô không nhịn được mà bùi ngùi lần nữa, còn sống thật tuyệt, có tiền cũng thật tuyệt.
Về phần tên La Chiến Tùng thì đợi cô ăn no rồi tính tiếp!
Mạnh Nghiên Thanh có chín mươi tệ này nên cũng vững dạ hơn ít nhiều, có tiền rồi thì cô có thể hiên ngang mà đi, không đến nỗi quá thảm hại và cũng có mặt mũi đi gặp con trai của mình.
Ngoài ra còn có vị sở trưởng Ngưu kia, có lẽ cô nên mua vài món quà sẵn tiện trả lại tiền cho người ta. Cô lập tức bước nhanh định rời khỏi, vừa chạy đến Tân Nhai Khẩu, không ngờ rằng cô lại thấy một cửa hàng ở ngay mặt tiền đường. Trên bảng viết ba chữ “Tế Hưng Thành” thật lớn, cô cũng có hơi bất ngờ trong một lúc.
Ba chữ Tế Hưng Thành này cực kỳ nổi tiếng trong quá khứ, cha cô đã từng kể lại cho cô như thế.
Trước đây có một cửa hàng ngọc bích Tế Hưng Thành ở trước phố Tiền Môn, hẻm Thán Nhi, Bắc Kinh, nơi đó chính là chuyên gia trong việc gia công bạch ngọc. Vào những năm bốn mươi bọn họ đã dời cửa hàng sang Hồng Kông, trước đây cô đã từng đến cửa hàng này khi cha dẫn cô đi du lịch ở đó, khi ấy nó đã là một chuỗi cửa hàng nổi tiếng khắp Hồng Kông rồi.
Thế mà cửa hàng nhỏ tầm thường này cũng có tên như thế ư?