Mà ngay lúc này, giữa đoàn xe đạp và xe buýt điện nhộn nhịp, có một chiếc xe sang trọng chậm rãi chạy về phía trước.
Lục Tự Chương vẫn luôn cúi đầu nhìn văn kiện trong tay, anh giơ tay lên, xoa xoa mi tâm.
Đang xoa như thế, trong lúc lơ đãng anh nhìn ra ngoài cửa kính.
Ngoài cửa kính là dòng người đông đúc, buổi chạng vạng lúc tan tầm với từng đoàn xe đạp như bao ngày.
Ánh mắt Lục Tự Chương vô thức đảo qua một lần rồi lại cúi xuống nhìn văn kiện trên đùi một lần nữa.
Lúc này, đại não anh đột nhiên cảm giác được sự khác thường, có bóng dáng ai đó lưu lại trong võng mạc của anh.
Anh dừng lại, sau đó đột nhiên ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ xe lần nữa.
Ngoài cửa kính là xe buýt điện chạy đi không để dấu vết, là xe đạp, là dòng người ùa về nhà sau giờ tan tầm.
Cũng không có bóng dáng mà anh bắt được trong lúc vô tình kia.
Anh khẽ nhíu mày.
Trợ lý Ninh bên cạnh cảm thấy kì lạ, anh ấy hỏi: “Tiên sinh, sao vậy ạ?”
Lục Tự Chương nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không có gì, hoa mắt thôi.”
Trợ lý Ninh: “Đèn trong xe mờ quá, tiên sinh chờ đến khi lên máy bay rồi hẵng xem.”
Lục Tự Chương có công vụ khẩn cấp cần xử lý nên tạm thời anh quyết định ra nước ngoài một chuyến, đêm nay anh có lịch bay.
Lục Tự Chương cũng cất những văn kiện kia đi.
Anh hơi mệt mỏi tựa vào ghế ngồi trên xe, sau khi im lặng trong chốc lát, anh mới cười cười: “Vừa rồi tôi nhìn thấy ven đường có một cô gái nhỏ cực kỳ giống vợ tôi.”
Trợ lý Ninh nghe lời này thì khá là bất ngờ.
Anh ấy đi theo Lục Tự Chương ba năm, bây giờ đã là thân tín đắc lực nhất bên cạnh Lục Tự Chương và cũng lờ mờ biết một số chuyện trước kia của Lục Tự Chương. Anh ấy biết anh kết hôn sớm, có con trai, vợ anh lâm bạo bệnh qua đời từ mười năm trước… nghe trên phố đồn là do bị liên lụy khi cuộc vận động ấy diễn ra.
Chuyện như vậy cũng không hiếm lạ, rất phổ biến vào thời đó.
Lục Tự Chương rất ít khi nhắc tới, cũng rất ít khi đề cập đến hôn nhân, có điều thời gian vẫn trôi qua một cách tự nhiên, vòng quan hệ của anh rất rộng, luôn luôn có rất nhiều người khác phái ngưỡng mộ sùng bái anh, lần nào cũng có người đuổi theo muốn giới thiệu đối tượng cho anh.
Trợ lý Ninh không ngờ rằng lúc anh ấy bất ngờ chưa kịp chuẩn bị, người lãnh đạo trực tiếp cứ như vậy mà đột nhiên nhắc tới vợ mình.
Tất nhiên điều này vượt ngoài phạm trù công việc, cũng vượt ra khỏi phạm trù mức độ quen thuộc vốn có giữa Lục Tự Chương và anh ấy.
Anh ấy bèn thử thăm dò nói: “Đã cảm thấy giống thì sao anh không dừng lại xem thử?”
Lục Tự Chương lại nói: “Chỉ là có dáng người hơi giống mà thôi.”
Tất nhiên là trợ lý Ninh cũng lanh lợi như những người khác, anh ấy vội nói: “Mặc dù tôi chưa gặp vợ tiên sinh bao giờ nhưng cũng đã nghe người khác nhắc tới mấy lần, nghe nói vợ của tiên sinh thuộc dòng dõi trí thức, tinh thông ngôn ngữ của vài quốc gia, học sâu về Trung Tây, vậy chắc chắn là có một bụng thơ ca, đương nhiên người bình thường không thể so được.”