Chuyện kinh doanh ở khu phố cổ cũng bình thường, quán rau xào có mánh khóe của cửa hàng lâu đời nên vốn dĩ Mã Cố đã nhờ người có mối quan hệ để được xuất hiện trong chương trình.
Làm sao ông ta có thể vui được khi tận mắt nhìn thấy mình sắp bị người ta chiếm mất điểm sáng.
Lý Hồng Vân nghe vậy thì trợn mắt, bà ấy lớn tiếng áp đảo tiếng làu bàu của ông chủ Mã.
"Ai da, bà chủ Tiểu Diệp, đây là đồ tươi sống giao đến nhà cô đúng không? Hôm nay cô định làm món ngon gì à, để tôi xem nào…”
Tổ tiết mục nghe được mấy câu làu bàu của ông chủ Mã thì trong lòng lẩm bẩm, sau đó bị giọng nói này thu hút.
Khi chiếc xe tải chuyển phát nhanh dừng lại thì ba túi oxy lớn được kéo từ trong xe chở thực phẩm tươi sống ướp lạnh ra.
Khi vừa được chuyển ra, có chút hơi lạnh vào buổi tối cuối xuân. Đột nhiên con cá lớn có đuôi vàng ở trong túi oxy vẫy mạnh cái đuôi.
"Đây là cái gì thế?”
Đột nhiên Đồng Lị cao giọng hỏi.
Ông chủ Mã đang bất bình nhìn chằm chằm sang bên này thấy vậy thì kinh ngạc đổi giọng, ông ta mừng thầm: Chắc chắn có chuyện rồi!
Ngay lập tức ông ta đẩy cháu trai của mình ra, cháu trai của ông ta chen vào trong đám đông hét lớn.
"Vừa mở cửa đã tham lam như vậy, cũng không biết là dùng thứ đồ gì nữa. Quán ăn mới không đáng tin, không giống như quán ăn cũ như chúng tôi…” Đôi tai của Đồng Lị không hề nghe thấy mấy lời cố ý hạ thấp người khác này. Cô ấy bước đến hai bước rồi chăm chú nhìn con cá dài bằng cánh tay. Cô ấy không khỏi hạ thấp giọng giống như sợ sẽ hù dọa một đứa trẻ vậy. "Cá đỏ dạ…”
Để làm được người dẫn chương trình ẩm thực thì mắt nhìn cũng là một kỹ năng cần thiết.
Đồng Lị nhìn kỹ từng đặc điểm của con cá, sau đó cô ấy hít một hơi lạnh. "Có phải cá nuôi không… sắp đến mùa cấm đánh bắt rồi, làm sao có thể bắt được con cá có giá trị hàng chục ngàn như vậy được, thứ tốt hiếm có khó tìm gì thế này?”
“Chiếc túi oxy bên cạnh là tôm tươi mới đánh bắt, tôm to bằng lòng bàn tay của tôi.”
Đồng Lị ngẩn người mất mấy giây, cô ấy nghi ngờ có phải mình đang đứng ở một quán ăn ven đường ít người biết đến không, hay là đang đứng ở một khách sạn cao cấp có đầu bếp riêng.
Rõ ràng ngay khi bị bắt lên thì con cá này đã được vận chuyển bằng đường hàng không đến đây, họ còn mang tôm và cá tươi ngon nhất từ miền biển đến đây. Quán ăn nhỏ nào lại sẵn sàng chi số tiền lớn như vậy để mua những thứ này! Không sợ làm ăn thua lỗ sao?
Những người trong tổ tiết mục cũng có câu hỏi giống như vậy. Diệp Tuyền là bà chủ cũng là người phụ trách nấu nướng, cô còn quá trẻ và cũng rất xinh đẹp khiến cho người ta nghĩ rằng đây chính là màn dạo đầu của một người nghiệp dư trước khi ra mắt công chúng.
Kỳ lạ hơn là những ông chủ khác đều mong muốn ra mắt trong tình trạng tốt nhất, nhưng bà chủ quán ăn này còn không vội kêu người dọn dẹp quán ăn, cô cũng không vội tìm người hỗ trợ hiện trường, càng không có ý định xem trước bản thảo thảo phỏng vấn.
Tất cả những gì bà chủ quán ăn này yêu cầu là không được làm phiền thực khách của họ dùng bữa.
Hài hước thật, chuyên môn của họ là thu lại tiết mục nên họ cần hỏi những người đang mong chờ được xuất hiện trong máy quay là họ nghĩ gì sau khi dùng bữa là đủ, cần đuổi theo người ta để hỏi làm gì?
Sau khi Diệp Tuyền trò chuyện với tổ tiết mục về việc ghi hình thì ai cũng gật đầu tỏ vẻ sao cũng được. Cô không quan tâm quán ăn lời bao nhiêu tiền, còn đài truyền hình ghi hình như thế nào cũng không quan trọng. Đối với cô mà nói thì chỉ cần có nhiều thực khách vây xem hơn là được.