Biên đạo quay lại đài truyền hình để biên tập đoạn phim, càng xem thì ông ta càng cảm thấy đây là một đề tài hay.
Trong khoảnh khắc sinh tử mà anh ta vẫn nhớ mãi không quên quán ăn này, chắc hắn nó phải ngon lắm nhỉ?
Đài truyền hình vừa phát sóng cuộc phỏng vấn này, khu phố cổ vẫn yên bình như trước đây.
Quán Ăn Khuya ở cuối đường Hỉ Nhạc luôn mở cửa vào sáng sớm nhưng chỉ để nấu ăn chứ không kinh doanh.
Du Tố Tố cầm máy tính bảng lướt web với tốc độ cao, đột nhiên cô ấy dừng lại rồi hưng phấn lao đến trước mặt Diệp Tuyền đang đi xuống tầng.
“Bà chủ bà chủ! Đường Dịch đó thật sự muốn nhảy việc!”
Cô nhớ anh ta là người có liên quan, còn lo rằng khi tỉnh dậy anh ta không nhớ gì, còn muốn thuyết phục cô ấy rằng lười biếng, mặc kệ sự đời sẽ thất bại.
Diệp Tuyền thờ ơ liếc nhìn. Từng trải qua cảm giác nửa sống nửa chết, dù có được lợi hay không, đó cũng là chuyện của Đường Dịch.
Nghe được lời thỉnh cầu của Đường Dịch qua cuộc phỏng vấn, Diệp Tuyền tinh nghịch cười thầm.
Nghiên cứu ít sản phẩm mới sao?
Bây giờ mới được đến đâu rồi nhỉ, hửm, đến lúc phải làm thêm mấy loại rồi.
Khi cô bước vào bếp, đã có người đứng ở đó từ lâu. Trần Kim Bảo đang cầm dao, chỉ cần nhìn vào tư thế đứng cũng biết ông ấy là một đầu bếp giàu kinh nghiệm.
Nhưng ông ấy nâng tay hồi lâu vẫn chưa làm gì với miếng ức gà, dáng vẻ lóng ngóng như vừa bắt đầu học nấu ăn.
“Ông cũng xem tin tức rồi à?”
Diệp Tuyền cười hỏi.
Trần Kim Bảo tập trung đến mức không nhìn thấy có người vào, khi nghe thấy Diệp Tuyền hỏi, ông ấy mới mở miệng.
“Tôi…”
Sau khi chết, đã có vô số lần Trần Kim Bảo nhớ đến những ngày được làm đầu bếp, ông ấy muốn được cầm dao làm bếp, ngay cả khi ở lại, ông ấy cũng cảm thấy khá tự hào vì mình có thể dùng tài nấu nướng của mình để giúp đỡ bà chủ. Nhưng sau khi thực sự ăn lại thức ăn, ông ấy chợt nhận ra vẫn không hề giống nhau, vì chết chính là chết.
Bây giờ có cơ hội quay lại nhà bếp, nhưng ông ấy lại chùn chân.
Ông ấy ở lại Quán ăn khuya để nhặt rau, rửa rau và phục vụ khách hàng. Diệp Tuyền cũng không hạn chế ông ấy làm gì nên cuộc sống cũng rất đơn giản.
Vì ông ấy không thể đi tiếp bước đó.
Cho đến khi nhìn thấy sự lựa chọn của Đường Dịch, Trần Kim Bảo mới hiểu rõ rằng mình không thể sống lại cuộc đời này nữa, sau khi đi đầu thai sẽ là một khởi đầu mới. Đây là khoảng thời gian cuối cùng ông ấy ở lại nhân gian, suy cho cùng, ông ấy vẫn muốn làm một đầu bếp và muốn hoàn thành thật tốt.
Diệp Tuyền giả vờ như không nhận ra sự khó xử của Trần Kim Bảo, cô dứt khoát giải quyết.
“Tôi vẫn chưa được nếm thử tay nghề của ông, tôi muốn thử xem sao.”
“… Được.”
Mới đầu khi nghe nói lão Trần muốn thể hiện tay nghề thì Du Tố Tố còn rất mong chờ, nhưng cô ấy nhìn tới nhìn lui cũng không nhìn ra đó là cách thức gì, ông ấy làm món ăn từ sáng đến chiều nhưng ngoại trừ thái ra thì lại là hầm, thật sự rất nhàm chán.
Sau khi chết thì trong vòng một tuần, ngày nào ông ấy cũng ăn ba bữa bao gồm cả trà chiều và bữa khuya, miệng đã thỏa mãn rồi nên không thể quay lại được nữa.
Bà chủ chỉ thích thú đứng nhìn ông ấy ở trong bếp nhưng cũng không nói gì, Du Tố Tố không bị giao nhiệm vụ quét dọn vệ sinh đang ôm máy tính bảng lơ đãng xem một vở kịch chỉ có thể ngửi thấy mùi súp vừa lạ lại vừa quen.
Diệp Tuyền nóng lòng muốn giao thiệp với Cục quản lý, cô chuyên tâm nhìn những món ăn đang dần thành hình ở trong bếp, trong mắt của cô sáng lấp lánh. Thậm chí đã hơn mười giờ trôi qua mà cô cũng không hề sốt ruột.