Nhân lúc Vô Thường không chú ý thì có một con quỷ nhỏ khúm núm ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, nó lén lút thò đầu ra nhìn thấy cảnh này thì há hốc mồm.
“Người đó là gì thế? Sao phải đích thân Vô Thường đến bái kiến?”
Cùng với sự suy tàn của Huyền môn trong thời mạt pháp thì các nhân sĩ Huyền môn cũng lịch sự hơn khi gặp tiểu quỷ sai.
Mặc dù không phải là bậc cao nhất trong Địa phủ và có tiếng tăm cao nhất trong mười âm sư Hắc Bạch vô thường, nhưng Cổ Chi Dao cùng với một vị Hắc Vô Thường khác cùng thống lĩnh chúng quỷ sai dưới tay của Thành Hoàng.
Vô Thường là sứ giả gọi hồn nên cô ấy không phải là kẻ mà một con quỷ nhỏ có thể vẫy tay gọi đến xua tay đuổi đi được, nên đã bao giờ thấy cô ấy kính trọng một người như vậy chưa? Đại sư đương thời của Huyền môn cũng có đãi ngộ như vậy sao?
Người trong xe lười nhác chìa tay ra ngoài giữ lấy Vô Thường, ngăn không cho cô ấy cúi đầu hành lễ nữa.
“Sức sống và sinh hồn chưa tận mà chỉ là đang trốn chạy thôi, tôi mang anh ta quay lại là làm trái với quy cũ, vậy tại sao ngài Vô Thường lại đến đây?”
Diệp Tuyền nghiêng đầu ung dung mỉm cười hỏi giống như một người bình thường tốt tính, đôi mắt phượng thờ ơ của cô ngước lên mang theo cảm giác áp ức chưa được giải phóng.
“Không không không, cô hiểu lầm rồi!”
Sắc mặt của Cổ Chi Dao thay đổi, hai tay cô ấy bị giữ chặt nên không thể động đậy. Cô ấy liên tục lắc đầu đến mức suýt chút nữa đã văng cả đầu ra ngoài.
“Chúng tôi là quỷ thần nghiêm túc nên sẽ không ức hϊếp quỷ hồn, đó chỉ là chuyện khóa chặt hồn phách để thu đủ công trạng thôi! Chưa kể đến sẽ tổn hại đạo đức, mà bây giờ cái này cũng không được tính trong đánh giá công trạng! Cô xem quỷ sai đều đang ở đây mà bác sĩ đã cấp cứu rồi nên anh ta không tuyệt mạng được, chúng tôi sẽ vẫn chuyển hồn phách đi để ngăn bọn họ không chạy loạn.”
Cho dù tư cách là âm thần thì ngoài âm khí quỷ hồn ra còn có công hộ thể, khoảnh khắc Vô Thường bị Diệp Tuyền giữ chặt thì lông tóc của cô ấy vô thức dựng đứng, cô ấy có thể cảm nhận được mối nguy hiểm đang đến gần.
Cổ Chi Dao không còn nghi ngờ nữa, nếu như cô ấy giải thích chậm hơn hoặc nếu như không may mà cô ấy phá vỡ quy tắc thì trên mặt lý thuyết rất có thể cô ấy đã bị đóng gói tống khứ đi rồi.
Diệp Tuyền thu đi kim quang trong lòng bàn tay rồi nhẹ nhàng đỡ Vô Thường đứng dậy.
“Tôi không nhậm chức ở địa phủ mà chỉ muốn làm chủ của một quán ăn nhỏ nên cô đừng gọi tôi là đại nhân cái gì đó. Vô Thường đại nhân đến đây là vì chuyện gì?”
Cổ Chi Dao cảm thấy bớt căng thẳng hơn nên thở phào nhẹ nhõm, cô ấy cũng không rảnh để trêu chọc Diệp Tuyền rằng một chủ quán ăn bình thường cũng không có bản lĩnh như cô mà nhanh chóng giải thích.
“Diệp… bà chủ Diệp đã quyết định sẽ dừng chân ở thành phố Thanh Giang và không có ý định quay đầu, nên Thành Hoàng đại nhân và các liêu tá chúng tôi cũng không dám tự ý đến cửa làm phiền. Hôm nay thấy cô đi ngang qua nên tôi mới đặc biệt đến xem cô có cần gì không.”
“Cô vĩnh viễn là bạn tốt của địa phủ, nếu cô có hứng thú với quỷ hồn ở vùng này thì bất luận cô muốn làm sứ giả âm gian, Vô Thường sống hay là kiêm thêm chức phán quan đều được, cô có thể làm bất cứ thứ gì cô thích…”
“Dừng.”
Khóe mắt của Diệp Tuyền khẽ giật khi nghe như vậy nên thẳng thừng ngắt lời cô ấy.
“Dưới quyền Hoàng Thành thiếu nhiều người lắm à?”
Ngày nay Hoàng Thành chính là nơi mà số ít chính thần có thể qua lại giữa hai giới âm dương và trên dưới có thể trao đổi với nhau ngay cả khi không ở Âm gian, phần lớn quan hệ giữa địa phủ và nhân gian được thiết lập dựa trên nền móng của Thành Hoàng.