Tiệm Ăn Khuya Giới Âm Dương

Chương 12

Dương khí của Kiều Quân vốn đã mạnh, chỉ cần không bị nhiễm thứ khác, đợi một lúc trong cửa hàng, dương khí của người sống dồi dào, âm khí trên người sẽ tự tan biến.

Lý Hồng Vân vui vẻ, nhưng vẫn chưa thả lỏng, lại bắt đầu nói tiếp: “Thế thì hẳn là ở nhà tôi rồi?! Đại sư, để tôi dẫn đường cho. Có phải chuẩn bị gì không? Gạo nếp, cả giấy vàng nữa? Bây giờ tôi bảo lão Kiều đi mua ngay!”

“Đi đến đấy thôi, cháu không cần mấy thứ đó.” Diệp Tuyền ngăn cản.

Kiều Quân nghe thấy cách vợ gọi người kia, nhớ đến những chuyện kì lạ trong nhà, ông ấy chần chừ quan sát Diệp Tuyền: “... Đại sư á?”

Thế này là quá trẻ đấy! Không phải lừa đảo thật chứ?

Còn chưa vào cửa, tùy ý liếc mắt một cái đã bảo không sao, bảo đi bắt quỷ cũng không chuẩn bị gì, lừa tiền cũng không có tâm chút nào.

Là vợ chồng nhiều năm, Lý Hồng Vân liếc mắt một cái đã biết anh ta đang nghĩ gì, bà ấy ức giận nói: “Diệp đại sư cũng không phải là kẻ lừa đảo lừa người khác mua bùa, trẻ tuổi thì đã sao, đây gọi là tuổi trẻ tài cao!”

Kiều Quân gật đầu đáp lại, trong lòng lại thầm lẩm bẩm. Sợ người vợ nhẹ dạ cả tin bị lừa, ông ấy dứt khoát khóa cửa cửa hàng, nhắn tin cho con gái bảo con bé tự nấu ăn, sau đó đuổi theo hai người Diệp Tuyền.

Cả nhà Lý Hồng Vân sống ở tiểu khu phía sau, mở cửa ra, có mấy căn phòng liếc mắt một cái đã nhìn thấy. Chiếc sofa họa tiết hoa nhí sạch sẽ, ấm áp, ánh mặt trời chiếu vào phòng khách được bài trí gọn gàng, dường như không có gì khác trước.

Sắc mặt Diệp Tuyền hơi thay đổi.

Trong mắt cô, căn nhà ấm cúng bị một lớp màu xám che phủ, nơi tồn tại âm khí sẽ có màu đậm hoặc nhạt, nhưng còn hơn con quỷ trong lời Lý Hồng Vân miêu tả, dựa vào dấu vết âm khí còn sót lại, cô đoán quỷ hồn còn ở đây đã yếu đi nhiều.

“Trong phòng này có gì?” Diệp Tuyền lững thững đi vào, lập tức đứng trước căn phòng âm khí nặng nhất.

Lý Hồng Vân siết chặt tay, không dám bước vào, bà ấy cũng không dám quấy rầy Diệp Tuyền đang quan sát, đợi cô mở miệng, bà ấy mới vội vàng chạy đến.

“Đây vốn là phòng ông cụ ở, sau này...”Lý Hồng Vân khựng lại một chút, hít một hơi lạnh: “Từ từ, không phải là ông cụ nhà tôi đấy chứ?”

“Ồ?”

Lý Hồng Vân giải thích: “Bên trong còn thờ tro cốt ông của mấy đứa nhóc. Mùa thu năm ngoái, có một trận sạt lở ở quê tôi, mộ bị phá hủy, dù sao cũng không thể để ngâm nước, chúng tôi mời về nhà trước, định sau này sẽ di chuyển đến nơi khác. Sau khi mời về vẫn không có gì xảy ra, nửa tháng nay xảy ra chuyện lạ, tôi cũng không nghĩ đến chuyện này.”

Nhận ra đó có thể là người thân đã qua đời, Lý Hồng Vân bỗng cảm thấy thoải mái hẳn, không chỉ không thấy sợ, thậm chí bà ấy còn thấy dở khóc dở cười.

“Đã nói rồi, cũng chỉ là trêu đùa một chút, thực ra không phải chuyện gì to tát, hóa ra là người trong nhà. Đúng rồi, khi ông cụ còn sống cũng rất quý con gái tôi!” Lý Hồng Vân càng nghĩ càng thấy hợp lý.

Bà ấy lắc đầu, lòng tràn đầy hoài nghi: “Nhưng lúc trước cũng không có chuyện gì, sau tết Thanh Minh mới có chuyện, về lý thuyết, Thanh Minh không phải là thời điểm tốt để tế bái sao... Do sau đó thiếu thứ gì nên ông ấy không hài lòng à? Ngài nói xem, mấy chuyện này ông cụ nên báo mộng chứ, chuyện bé xé ra to, chúng tôi cố gắng tìm hiểu cũng không đi được đúng hướng.”

Nhóm dịch: Nhà YooAhin