“Ăn gì mà ăn!” Giờ này còn chưa đến giờ nấu cơm, bà Ngưu ngửi mùi bên ngoài một chút đã nhận ra là cô gái trẻ mới đến kia lại đang công kích bằng đồ ăn.
Bà Ngưu nghiêm mặt: “Đồ ăn bên ngoài đều dùng mấy thứ dưới cống để làm chất phụ gia, không sạch sẽ. Không được nhìn, nhà kia có quỷ, nếu còn nhìn tiếp, có khi quỷ sẽ bắt cháu đi rồi ăn thịt!”
Trong tiểu khu, ngoại trừ mặt tiền là mấy cửa hàng, phía sau đều là những tòa nhà cao bảy, tám tầng. Cháu trai nhỏ im lặng vài giây, kiễng chân thấy Diệp Tuyền cầm thứ gì đó ra ngoài, lập tức bắt đầu làm ồn: “Chị ấy cho người khác ăn, họ cũng chưa bị ăn thịt! Cháu cũng muốn ăn mà! Bà, bà cũng muốn ăn, cháu thấy bà nuốt nước bọt!”
“Nói lung tung! Có gì hay mà ăn chứ, không phải chỉ là bánh làm từ cây ngải cứu thôi à , chúng ta có cả đống! Quay lại ngay, chờ chị cháu về rồi chúng ta ăn cơm.” Bà Ngưu kéo cháu trai xuống khỏi bậu cửa sổ, quay đầu nhìn một mâm đầy bánh thanh đoàn tết Thanh Minh vừa lấy ra từ tủ lạnh.
…Đừng nói nữa, thực sự không thơm bằng cô bé kia làm.
Lý Hồng Vân trở thành vị khách đầu tiên, là người có quyền lên tiếng nhất về việc rốt cuộc bánh có ăn được hay không.
Chọn một miếng rồi cắn xuống, bánh đặc như tổ ong, mềm mại lại dẻo dai, khi răng chạm vào, bánh hơi nảy lên, xốp vừa phải. Vị ngọt của mạch nha vừa đủ, làm giảm độ hăng của lá ngải, chỉ còn lại mùi thơm lành lạnh độc đáo, hơi nóng hôi hổi lan ra khắp khoang miệng.
Tết Thanh Minh vừa rồi nhà mình cũng làm bánh xốp ngải cứu, Lý Hồng Vân cắn một, mới ăn hai miếng đã nhận ra sự khác biệt.
Lý Hồng Vân vốn đã chuẩn bị tốt, dù hương vị bình thường cũng muốn giữ mặt mũi cho cô bé, sẽ cố gắng khen ngợi vài câu, không ngờ rằng… Rõ ràng là bánh xốp tự làm, lại là loại bánh rất bình thường, sao bánh của cô lại hấp dẫn, vị ngon đến vậy chứ?
Ánh mắt của bà ấy khi nhìn Diệp Tuyền thay đổi hoàn toàn: “Cháu có tay nghề thế này, mở cửa hàng bán đồ tráng miệng cũng có thể lãi to. Ở đâu mà không làm ăn được chứ? Sao lại chọn cái cửa hàng cũ trong nội thành làm chi!”
Lời còn chưa dứt, Lý Hồng Vân cảm thấy hơi rầu rĩ, bà ấy nói sai rồi. Nếu Diệp Tuyền không đến căn nhà này thì bà ấy cũng không cố ý tìm đến .
Khi vừa gặp Diệp Tuyền, Lý Hồng Vân không nhận ra cô có điểm gì khác biệt, còn tưởng cảm giác ấm áp kia chỉ là ảo giác. Nhưng mấy ngày nay, bà ấy lại bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, trong nhà liên tục xuất hiện chuyện lạ, nghĩ kĩ lại, trong thời gian này, hôm đó nhìn thấy Diệp Tuyền đương nhiên là ngày mà bà ấy thấy dễ chịu nhất.
Lại nhìn cửa hàng cuối phố này, ngay cả đạo trưởng Bạch Vân Quán nổi danh đến đây cũng chưa thể giải quyết triệt để, Diệp Tuyền vào ở lại không gặp chuyện gì, không khỏi khiến người ta nghĩ nhiều thêm.
Nói không chừng, Diệp Tuyền quen biết đại sư tài giỏi nào đó, có bùa bình an bảo vệ.
Lý Hồng Vân vội vàng đặt hoa quả mình mang đến vào tay Diệp Tuyền, ôm một tia hy vọng, bà ấy hạ giọng hỏi: “Cháu đến đây ở, có phải mời đại sư nào đó đến không? Phong thủy nhà mới thì vẫn nên có bùa bình an, có thể giới thiệu cho tôi không?”
Diệp Tuyền hiểu ý, cô cười khẽ, tay nắm ngược lại tay của Lý Hồng Vân.
Đầu ngón tay sáng lên, kim quang lướt qua mu bàn tay, âm khí màu xám bị kim quang đẩy ra, lông mày Lý Hồng Vân tự nhiên thả lỏng.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin