Mộc gia trại của bọn họ ở giữa sườn núi Vân Tiêu Sơn, đường lên núi không dễ, quanh năm suốt tháng ngoại trừ người trong tộc ở bên ngoài có chuyện trở về trong trại thì cũng không có một người nào khác.
Ngoại trừ một số người của Mộc gia trại làm việc ở trong huyện thì phần lớn người đều định cư ở phía dưới Vân Tiêu Sơn, đều là nông dân, bây giờ cũng sắp thu hoạch lúa nước, cũng có nhiều việc, nếu muốn quay về thì cũng không chọn thời điểm này.
Mộc Hoài Ngọc vừa lau khóe miệng cho cháu gái, vừa nói: “Con có nhớ nhà mà mẹ đã từng dẫn con đến ở Thượng Hải không.”
“Nhà họ Tư sao?” Mộc Mỹ lờ mờ còn nhớ rõ.
Nhà đó rất lớn, mẹ dẫn cô ấy đến Thượng Hải chơi nửa tháng, đều ở nhà họ Tư.
Sau khi chơi chán muốn về nhà thì nhà kia lại tặng cô ấy rất nhiều váy đẹp.
“Chính là nhà đó, chú Tư dùng dì Đỗ của con đến thăm mẹ, người đã đến dưới núi, ngày mai Lâm Mai sẽ dẫn bọn họ lên núi.”
Nhắc đến dì Đỗ, hình tượng của nhà họ Tư càng hiện rõ trong trí nhớ của Mộc Mỹ hơn.
“Vậy thì tốt, mẹ, mẹ và dì Đỗ đã không gặp nhau nhiều năm rồi.”
Mộc Hoài Ngọc thổn thức không thôi, không phải sao, đó cũng là chuyện của rất nhiều năm về trước.
Lúc ấy bà còn đang trẻ tuổi, xuống núi xông xáo gặp được hai vợ chồng Tư Vệ Bình cùng Đỗ Khấu, sau đó trở thành bạn tốt của bọn họ.
Sau khi có con được mấy năm thì lão tộc trưởng qua đời, bà ấy quay về tộc kế thừa vị trí tộc trưởng, sau đó càng không có thời gian đi ra ngoài cho nên cũng chưa từng gặp lại.
Mộc Huyền Cơ ngoan ngoãn ngồi một bên nghe bà nội nói về trải nghiệm ở thành phố khi còn trẻ, trong lòng phỏng đoán, trên danh nghĩa mẹ mình không có ba, có phải có quan hệ với người nhà họ Tư kia không?
Người trong Mộc gia trại đều biết, trước kia Mộc Hoài Ngọc trở về từ dưới núi thì bụng đã lớn, chắc chắn là mang thai đứa nhỏ ở dưới núi.
Con của đương gia của Mộc gia trại, cho dù là nam hay nữ thì đứa bé nhất định phải mang họ Mộc, bình thường đàn ông đều rất khó chấp nhận, cho nên có rất nhiều chuyện phụ nữ chà đạp ba của con mình, chuyện này cũng không có cái gì hiếm lạ.
Bởi vì chuyện này, Mộc Hoài Ngọc thân là tộc trưởng, nếu tìm một người đàn ông dưới núi sinh con thì mọi người cũng không nói gì.
Mộc Huyền Cơ nhìn mẹ của mình, không biết mẹ mình có để ý không, có muốn biết người ba mình chưa từng gặp mặt là ai không.
“Đúng rồi, Lâm Mai có nói trong thư, ngày mai cô ấy còn muốn dẫn em chồng lên núi, muốn tìm Phúc Bảo.”
Người một nhà nhìn sang Mộc Huyền Cơ, Mộc Huyền Cơ gật gật đầu, nói một tiếng được.
Mặc dù bây giờ cô nhỏ yếu, không thể mượn thiên địa chi để đại chiến tám trăm hiệp, nhưng cô vẫn được thượng thiên thừa nhận là Đại Tế Ti, huyền học chính là bản lĩnh bẩm sinh của cô.