Kiều Đức Chí lại cười lớn, hàm răng hắn có hơi vàng nhìn vô cùng đáng ghét, ngón tay vẫn đang sờ bình ngọc, lại nói tiếp: “Đây là dương chi bạch ngọc tốt nhất, ngươi thâý không nó có thể phát ra ánh sáng, ta sờ vào vừa bóng loáng lại lạnh lẽo.”
Giọng điệu kɧıêυ ҡɧí©ɧ, ánh mắt trần trụi.
Hắn càng lúc càng to gan, thậm chí còn nói: “Ta đã uống loại thuốc bổ khí huyết đó.”
Ám chỉ trắng trợn như vậy sao Đồ Hoà có thể không hiểu ý hắn, cơn giận trào lên cổ họng lại từ từ lặng xuống, nàng cười lạnh: “Xem ra ý của Kiều viên ngoại không phải là ngọc.”
Kiều Đức Chí cười càng thêm ngang ngược, tốc độ nói chuyện cũng nhanh hơn: “Ngọc đẹp thì tốt nhưng dù sao cũng không thể thắng nổi mỹ nhân.”
Cho dù hắn không ham nam sắc nhưng nhìn bộ dạng của Đồ Hoà thật sự khiến người ta khó kìm lòng. Cho dù nàng là nam tử nhưng hắn cũng muốn nếm thử hương vị của nàng như thế nào. Huống hồ sáng nay trên đại điện hắn đã nhìn thấy nàng quay đầu lại nhìn mình, bây giờ người đã đưa tới cửa, đương nhiên hắn không thể từ chối ý tốt của nàng.
Phải nhịn, Đồ Hoà cắn chặt hàm răng, trong lòng không ngừng nói với mình, giữ hắn lại vẫn còn có ích, phải nhịn.
Nàng nhìn khuôn mặt khiến người ta buồn nôn kia, chậm rãi bước tới, hai tay sau lưng nắm chặt thành nắm đấm, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Hai mắt Kiều Đức Chí càng thêm hưng phấn
Đồ Hòa đi đến bên kia bàn dừng lại, hơi cúi người xuống, nhướng mày, đột nhiên mỉm cười, nhưng lời nói lại lạnh thấu xương: “Sao ngươi dám?”
Nụ cười của nàng khiến Kiều Đức Chí mở to hai mắt nhìn đến sững người, còn có mùi thơm thoang thoảng khiến hắn đánh mất lý trí, hoàn toàn không nhận ra sự nguy hiểm ẩn chứa trong đôi mắt đó, nóng lòng muốn vò nát người trước mặt, hắn đặt bình ngọc trên bàn, chống tay lên bàn muốn đứng lên.
Đúng lúc này, Đồ Hòa rút dao găm từ tay áo sau lưng ra, nụ cười trên mặt biến mất, mặt không biểu cẩm đâm dao vào tay Kiều Đức Chí, ghim cả bàn tay hắn lên bàn.
Nhìn thấy máu tươi bắn tung tóe trên mặt Đồ Hòe, lại nghe được tiếng máu thịt xé rách, Kiều Đức Chỉ hoảng sợ cúi đầu, phát hiện tay mình dính đầy máu bị đóng đinh vào bàn, lập tức cảm nhận được đau đớn, kêu lên: “A! A!”
“A a a a a a a!”
Đau đớn truyền khắp toàn thân, Kiều Đức Chí run lên, giọng nói run rẩy: “Ta….ta..muốn bẩm báo.”
Đồ Hòa tươi cười như ma quỷ dưới địa ngục, nhẹ nhàng đẩy bình bạch ngọc trên bàn xuống đất, tiếng vang giòn dã quanh quẩn khắp thư phòng khiến toàn thân Kiều Đức không ngừng run lên.
Nàng lại thản nhiên nói: “Bẩm lên cho bệ hạ? Ngươi dám sao? Ta khuyên ngươi nghĩ cho kỹ, bây giờ là ngươi cần ta, không phải ta cần ngươi.”
Hàm răng Kiều Đức Chí đánh lập cập vào nhau, mỗi lần tim đập lại đau đến không thở được, nghiến răng nghiến lợi nói: “Dựa vào cái gì!”
Chẳng qua chỉ chớp mắt một cái, khí thế kiêu ngạo trên người Kiều Đức Chí hoàn toàn biến mất, mồ hôi lạnh trực tiếp tuôn ra, chẳng lẽ? Chẳng lẽ hắn thật sự là người của bệ hạ! Vậy không phải vừa rồi hắn suýt chút nữa đυ.ng vào người của bệ hạ sao? Chẳng lẽ những chuyện đó không phải lời đồn, mà là thật!
Suy nghĩ này như một quả bom nổ tung trong đầu hắn, thậm chí còn cảm nhận được lưỡi đao lạnh băng cắt ngang trên cổ, hai chận mềm nhũn, trực tiếp quỳ gối lên mảnh vỡ dưới đất, mồ hôi không ngừng chảy ra, hắn bắt đầu xin tha.
Đồ Hòa thong thả lấy khăn tay ra lau vết máu trên mặt, vẻ mặt thờ ơ của lại khiến Kiều Đức Chỉ càng thêm hoàng sợ.
Có những chuyện bị đồn ra ngoài không phải lúc nào cũng không tốt.
Thật ra những lời đồn bên ngoài nàng đều biết, chỉ là chưa từng để ý, trong lòng nàng chỉ có một suy nghĩ, báo thù, những thứ xung quanh không là gì cả.
Nàng nhìn bàn tay không ngừng chảy máu, đầu gối cũng bị máu tươi nhuộm đỏ của hắn, nhìn hắn không chút tôn nghiêm quỳ lạy van xin mình, lần này nàng thực sự mỉm cười, còn cười rất thoải mái.
Chuyện muốn biết cũng đã biết, một chân nàng đá văng cửa thư phòng, chỉ để lại một mình Kiều Đức Chí trong phòng kêu rên.
Nàng thật đúng là đánh giá cao nhóm sĩ phu này, vốn còn đang nghĩ bọn họ đồng thời uống thuốc là do có người động tay động chân, nhưng như vậy xem ra, chẳng qua chỉ để thỏa mãn bản thân mà thôi.
Tâm trạng Đồ Hoà hiếm được lúc vui vẻ, lúc nàng đến Đại lý tự lại trùng hợp gặp Phạm Hiểu Địch.
Phạm Hiểu Địch vừa nhìn thấy nàng lại như đối mặt với đại địch, bước chân đang nhẹ nhàng lại biến thành rụt cổ, cúi đầu như con đà điểu, nhưng giọng nói lại rất lớn: “Bái kiến đại lý khanh.”
Đồ Hòa không hề dừng lại, cũng không thèm nhìn hắn, chỉ ra lệnh: “Gọi Đinh Nghị tới gặp ta.”
“Đinh… Đinh Nghị hôm nay không có tới.”
Đồ Hòa dừng lại, xoay người hỏi: “Chuyện của nương hắn sao?”
Phạm Hiểu Địch thấy nàng nhìn qua cũng nín thở, vội vàng gật đầu: “Vâng, nghe nói đêm qua mẫu thân hắn thiếu chút nữa chịu đựng không nổi, hôm nay hắn mới nhờ người tới đây báo lại, ở nhà chăm sóc mẫu thân trước.
Đồ Hòa nói: “Vậy ngươi đi giúp ta làm một chuyện.”
Phạm Hiểu Địch lập tức tập trung tinh thần cẩn thận lắng nghe: “Đại nhân nói đi.”
Nàng nói: “Tìm một người nhanh nhẹn tới Mãn Nguyệt lâu mang một phần hoành thánh tới đây, đừng để ai biết là ta nói.”
“Tuân lệnh.”