Khoảng thời gian tăm tối ấy kéo dài tới khi cả nhà An Thành Vương hồi kinh mới kết thúc.
Nhờ có thế lực phủ An Thành Vương hậu thuẫn, ngày tháng thái tử và công chúa ở Đông Cung mới bớt hung hiểm đôi phần.
Duệ Hoành đại công tử khi ấy cũng thường xuyên nhập cung bầu bạn với thái tử, sau này bệ hạ còn ân chuẩn cho y làm thư đồng của người nên còn ở lại Đông Cung vài năm.
Đó hẳn là khoảng thời gian mà Cao Thường thấy điện hạ nhà mình cười nhiều nhất.
Bọn họ nhìn tiểu công chúa từ lúc còn bi bô tập nói đến lúc biết đi.
Lần đầu tiên tiểu công chúa gọi "Ca ca". Cao Thường thấy khóe mắt của thái tử đỏ lên.
Còn nhớ trong đại tang của hoàng hậu nương nương, thái tử tuổi nhỏ nhưng không khóc lấy một lần.
Ai cũng nói là người lãnh đạm vô tình, duy chỉ có Cao Thường biết, nếu lúc ấy người để lộ ra nửa phần yếu đuối sẽ khiến những kẻ trong tối kia không còn chút kiêng kị mà trực tiếp ra tay ám hại.
"Ca ca." Tiểu công chúa bi bô kêu, vươn bàn tay nhỏ xíu mập mạp chạm lên má thái tử, giọt nước mắt nóng hổi sau đó cũng rơi lên mu bàn tay nhỏ của công chúa.
Ánh mắt thiếu niên lúc đó dịu dàng ấm áp thế nào, hình ảnh cô bé tựa đầu lên vai ca ca mình ngủ say sưa thế nào thì dù trôi qua bao nhiêu năm, Cao Thường vẫn không sao quên được.
Tiểu công chúa khi đó vô cùng đáng yêu, lúc ngủ miệng nhỏ chép chép, hình như là đang mơ thấy đồ ăn.
...
Gia Hựu năm hai mươi ba, thái tử phi gả vào Đông Cung.
Năm đó, tiểu công chúa lên sáu, ngoài phải theo cô cô trong cung học lễ nghi quy củ ra thì thời gian còn lại đều như một cái đuôi nhỏ, đi theo sau thái tử.
"Thái tử ca ca... thái tử ca ca..."
Cao Thường nhìn thấy cả sự bất lực và thương yêu trong mắt của điện hạ nhà mình, nhưng hôm nay là lễ đón dâu, không thể chậm trễ.
Có điều mặc kệ Cao Thường dụ dỗ năn nỉ thế nào, tiểu công chúa vẫn bướng bỉnh phồng má, sống chết ôm chân của thái tử không buông.
"Thái tử ca ca, muội cũng muốn đi đón dâu."
Cao Thường chỉ hận không thể quỳ lạy tiểu công chúa ngay tại đó: "Chao ôi tiểu tổ tông của nô tài, người là tiểu cô nương chưa xuất giá không thể đến đại lễ đón dâu được, ây ây người đừng làm hỉ phục của điện hạ bị nhàu, sẽ không được may mắn."
Lão cảm thấy tiểu công chúa nhất định chẳng nghe vào tai được câu nào, nhưng lão vẫn phải lặp đi lặp lại cho công chúa hiểu.
Cao Thường bên này sốt ruột không thôi nhưng thái tử điện hạ bên kia lại mỉm cười, ánh mắt người trìu mến xoa đầu muội muội mình.
"Sương nhi ngoan, ta chỉ đi một lát, sẽ nhanh chóng quay lại, còn mang cho muội bánh táo mật, có được không?"
Tiểu công chúa chung quy vẫn chỉ là một đứa trẻ, nghe thái tử nói vậy không khỏi nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt to tròn: "Thật ạ?"
"Hoàng huynh đã bao giờ lừa muội đâu?"
Cuối cùng công chúa cũng vui vẻ gật đầu, chịu buông tay.
Sau đó, thái tử thế mà giữ lời thật, chỉ đi đón dâu rồi trở về với muội muội mình.
Lão nhớ lúc bị bệ hạ giữ lại, điện hạ đã rất sốt ruột mà nói: "Nhi thần gấp trở về xem tân nương, nàng ấy vừa xuống kiệu tinh thần đã bất ổn, vừa khóc vừa làm loạn đòi phải trở về nhà mẹ đẻ, thật là khiến nhi thần vô cùng lo lắng."
Cao Thường miệng há hốc, lão nhìn thái tử điện hạ nhà mình nói dối không chớp mắt, thản nhiên bôi đen hiền danh mỹ đức của thái tử phi.