Chàng Là Huynh Trưởng Cũng Là Phu Quân Của Ta

Chương 1: Mở đầu

*Lưu ý tránh mìn:

1. Cấm kỵ huynh muội thật, không phải ngụy

2. Nửa đầu là tình cảm, nửa sau là giằng xé nhưng vẫn sẽ có ngọt, thịt kéo rèm chỉ nhẹ nhàng ở giai đoạn đầu, giai đoạn sau phần lớn là thô bạo, không thích có thể bỏ qua

3. Sủng ngược đan xen, giam cầm chiếm hữu, nam chính là điên cuồng cố chấp, thậm chí là bệnh hoạn, nữ chính từ hồn nhiên ngây thơ sẽ dần thành kiều mềm mỹ nhân, nàng ấy có giai đoạn thần trí không rõ ràng, sẽ nhầm lẫn thời gian, trí não chỉ bằng một đứa trẻ

4. Song hướng yêu nhau, ngụy cưỡng chế yêu, ngược trong truyện phần lớn là do rào cản luân lý nhưng kết cục HE có baby, tác giả không tẩy trắng nam chính, những chuyện hắn làm đều có lý do rõ ràng nên từ chối tẩy trắng, có thể chọn chấp nhận hoặc không

Một câu tóm tắt: Hạnh phúc không dễ gì có được

-----------

"Bệ hạ, hôm nay vẫn không lật thẻ bài sao ạ?"

Thái giám quản sự Tiêu phòng Trương Tín dè dặt hỏi, bệ hạ đăng cơ đã hơn nửa năm nhưng lại không chịu sủng hạnh phi tần nào trong cung, ngay cả chỗ hoàng hậu cũng rất ít lui tới khiến cho rất nhiều người dứng ngồi không yên.

Trương Tín âm thầm thở dài, hắn đoán hôm nay bệ hạ vẫn như mọi khi, không lật thẻ bài của vị nương nương nào, nhưng theo thông lệ trong cung hắn vẫn phải trình lên.

"Tới chỗ hoàng hậu đi."

Hoàng hậu Bùi Trữ Lan của Lưu Khởi là nhị đích nữ nhà Bùi Nguyên đại tướng quân, Bùi Hoài.

Từ nhỏ đã nổi danh khắp kinh thành, dù là mỹ mạo hay tài trí đều xuất chúng, bốn tuổi đọc làu thi ca, tám tuổi đã biết làm thơ phú, thậm chí được Hoa lão phu tử của Thái Sử Các ca ngợi là tài nữ số một kinh đô.

Tới năm mười hai tuổi, liền được tiên đế ban hôn cho thái tử, cũng chính là hoàng đế Tây Hạ bây giờ, bốn năm sau thì gả vào Đông Cung, là đích thê nguyên phối của bệ hạ.

...

Trong Càn Tường cung của hoàng hậu lúc này vô cùng yên tĩnh, chỉ có vài cung nữ và thái giám hầu cận trong tẩm điện.

Đằng sau bức bình phong mẫu đơn đỏ thẫm, là một nữ tử trang dung diễm lệ đang cầm khung thêu, nhưng nghe thái giám bên ngoài bẩm báo hoàng thượng tới, sắc mặt nàng ta lại không có vẻ gì là vui mừng.

Tay không nhanh không chậm bỏ khung thêu xuống, bước ra cửa hành lễ nghênh đón theo quy cách của hoàng hậu.

Lưu Khởi nhẹ đỡ tay Bùi Trữ Lan, miễn lễ cho nàng ta.

Đế hậu hai người nhìn nhau đều mỉm cười.

Chính là tương kín như tân, vô cùng hòa hợp.

Phải đến khi thái giám cung nữ đều lui ra ngoài, Bùi Trữ Lan mới thu lại ý cười bên môi.

Không còn vẻ cung kính vừa rồi, nàng ấy thản nhiên ngồi xuống cầm khung thêu lên, trong giọng nói rõ ràng không có chứa chút tình cảm phu thê nào với hoàng đế: "Ngươi vẫn là bớt liên lụy ta đi, chính ngươi không muốn sủng hạnh mấy phi tần kia lại suốt ngày lấy hoàng hậu như ta ra làm cái cớ, hại ta bị mấy lão già ở ngự sử đài trách móc không có lễ đức của hoàng hậu, phiền chết đi được."

Lưu Khởi cũng ngồi xuống, vẻ ngoài hắn cực kỳ tuấn mỹ, đôi mắt phượng hẹp dài lộ ra sự nguy hiểm vốn có của bậc đế vương: "Còn càm ràm nữa ta sẽ phái tình lang của ngươi đi trấn thủ Nam Cương, xem hai ngươi gặp nhau bằng cách nào."

"Cái tên ác độc này!" Bùi Trữ Lan tức giận đập khung thêu xuống bàn.

Lưu Khởi nhếch môi, chẳng buồn liếc mắt nhìn nàng ấy, thong dong uống trà.

Bùi Trữ Lan nhớ tới chuyện của hắn, lập tức hừ lạnh nói: "Ta và đường đệ là thật lòng yêu nhau, nào giống ngươi ép bức muội muội mình, ngươi có ghen tỵ thì cũng trốn ở góc xó nào đó mà ghen tỵ đi, đừng tới phá đám người khác."

Đúng vậy, đều là tình cảm trái luân lý, nhưng Bùi Trữ Lan lại có được hạnh phúc, còn hắn...

Ngón tay Lưu Khởi bỗng siết chặt chén trà, sau đó lại thả lỏng, khóe môi hắn cong lên thành một độ cong đẹp đẽ, nhìn vào ánh mắt châm chọc của Bùi Trữ Lan, lại nói: "Đường đệ ngươi đã đến tuổi thành gia mà mãi vẫn không chịu lấy thê nạp thϊếp, thúc phục ngươi tới tìm ta, cầu ta ban hôn cho hắn với trưởng nữ của Dũng nghị hầu."

Lưu Khởi trong lòng có chút hả hê, nhìn sắc mặt thoắt cái đã trắng bệch của Bùi Trữ Lan, chậm rãi nhả từng chữ: "Nên dù ta không phái hắn tới Nam Cương, thì ngươi và hắn sau xem ra cũng chẳng tốt hơn ta được bao nhiêu."