Nữ Chính Có Vận May Cá Chép

Chương 19:

"Cô có ý gì?"

Trên mặt Cảnh Tiễn vẫn như cũ mang theo nụ cười, cong khóe môi nói: "nghĩa trên mặt chữ”

Cô quay lại nhìn Giang Thâm, nhẹ nhàng hỏi: "Anh không sao chứ? Tôi vừa thấy người đó đẩy anh, người đó có đánh anh không?"

Vẻ mặt của Giang Thâm không thay đổi, sau nhiều năm, anh cũng thay đổi từ không thể việc chấp nhận những lời chế giễu mù quáng của người khác mà chuyển sang chấp nhận nó, bây giờ có thể nói là anh có phần "bất khả xâm phạm" trước bất kỳ bình luận nào.

Nhưng bây giờ, được Cảnh Tiễn che chở như vậy, trong lòng anh vẫn có một tia ấm áp chảy qua.

"Không có việc gì."

Anh vẫn thả hai tay xuống hai bên đùi, tay trái bị tay Cảnh Tiễn giữ chặt, không có dấu hiệu muốn thoát ra, ngược lại còn có chút hưởng thụ.

Cảnh Tiễn thở phào nhẹ nhõm: "Tốt rồi, sao anh lại ngốc như vậy? Bị người ta mắng cũng không có phản ứng."

Giang Thâm: "..."

Mặc dù không phải là người mình đυ.ng phải nhưng anh ấy lại không giỏi giải quyết xung đột với phụ nữ.

Hơn nữa, Jiang Shen cũng không ở đây một mình, Giang Ngộ cũng vừa mới ở đây, hai người họ đến cùng nhau, chỉ là tình cờ nghe một cuộc điện thoại, ở đây ồn ào quá nên anh ấy qua đó nghe điện thoại. Jiang Shen suy nghĩ một chút rồi nhìn xung quanh, cũng vừa bước đi thì đã bị người này va vào mình, do đó anh cũng không phải tự mình đυ.ng phải người ta.

Vừa rồi anh không trả lời là vì muốn Giang Ngộ tới xử lý nhưng không ngờ Cảnh Tiễn lại đột nhiên xuất hiện, lại còn bảo vệ anh như vậy.

Người phụ nữ trước mặt nhìn hai người đang thì thầm ngắt lời: "Các người đang nói cái gì vậy? Tôi cần có người trả tiền cho bộ quần áo này!!"

Giọng nói của cô ta rất to, nghe rất chói tai.

Cảnh Tiễn cau mày, nhìn thẳng vào người kia: “Cô gái à, cô hiểu lời tôi vừa nói đúng không?”

"Đúng!"

"Được." Cảnh Tiễn chỉ tay, bình tĩnh nói: "Quần áo của cô là của nhãn hiệu đó à? Bộ quần áo này là mẫu mùa hè năm ngoái không được ưa chuộng, giá thành cũng thấp. Nhưng bây giờ nếu còn có trong cửa hàng thì cũng là hàng tồn kho chưa bán hết đúng không?

Trước mặt những người xem, cô thấp giọng nói: “Nếu muốn bồi thường thì phải đến cửa hàng xem thử. Dù sao thì các đại lý thu mua hiện nay rất phổ biến, có rất nhiều hàng hàng thật trộn cả hàng nhái. Để đề phòng, tôi cần xác nhận đây đúng là hàng chính hãng mới được đền bù theo giá được”.

Mặt cô gái đỏ lên, có lẽ là bị Cảnh Tiễn làm cho tức giận.

"Cô dựa vào cái gì mà nói của tôi không phải hàng thật?"

Cảnh Tiễn buông tay nhún vai, rất bình tĩnh nói: “Tôi không nói của cô không phải hàng thật, nhưng hơn một vạn cũng không phải số tiền nhỏ, cho nên tốt nhất vẫn nên xác nhận lại.”

Lời này vừa nói ra, những người xung quanh cũng lên tiếng.

"Ừ, nếu là hàng thật thì đi xem đi. Chẳng mất gì cả."

"Cô ấy sẽ bồi thường cho cô theo đúng giá thì cô cũng phải chắc chắn về mức bồi thường đúng không. Việc đi kiểm tra là hoàn toàn hợp lý rồi."

"Nếu là thật thì không có gì phải sợ."

...

Thấy phần lớn mọi người đều đang bàn tán, người phụ nữ trước mặt vẻ mặt không vui, hung tợn nhìn Cảnh Tiễn, cười lạnh nói: “Hôm nay gặp phải người như ngươi, thật là xui xẻo.”

Cảnh Tiễn mỉm cười: “Tôi còn chưa nhắc đến xui xẻo cơ mà, hóa ra ngoài kia có rất nhiều người vô lý quá.”

Cô nhướng mày nhìn về phía người kia: "Đi đối diện nhìn xem?"

Người kia hùng hùng hổ hổ, một thanh đυ.ng ngã Cảnh Tiễn: "Hôm nay coi như là tôi không may, gặp hai người."

Cô ta nói rồi muốn rời đi.

——

"Chờ một chút." Giang Ngộ vội vàng đi tới gọi quản lý trung tâm mua sắm, nhìn cô gái trước mặt nói: "Xin lỗi, hiện tại cô không thể rời đi. Chúng tôi vừa điều tra mới biết được đó là sự thật. Không phải quý ông này đυ.ng phải cô, mà là do cô một tay cầm trà sữa, một tay cầm điện thoại di động, đầu đang chơi đυ.ng vào vị tiên sinh này."

Lời này vừa nói ra, những người xung quanh đều hít một hơi.

Bọn họ chỉ tò mò xem kịch cũng không biết là ai có lỗi, nhưng trong tiềm thức bọn họ cho rằng nhất định là có người vô tình đυ.ng phải người nào đó mà thôi.

Giang Ngộ nhìn người quản lý ở một bên, người này vội can thiệp, nói: "Chúng tôi vô cùng xin lỗi vì trải nghiệm tồi tệ mà cô đã gặp phải trong trung tâm mua sắm của chúng tôi, thưa cô, nhưng cô chưa thể rời đi."

“Tại sao!” cô ta hỏi.

Giang Ngộ cười lạnh nhìn cô gái trước mặt: “Trước hết, cô vừa tố cáo vị tiên sinh này đυ.ng phải mình, yêu cầu anh ấy bồi thường quần áo cho cô theo đúng giá tiền. Bây giờ cô nghĩ lại từ góc độ của người khác xem sao. Theo góc nhìn của người ta, quần áo của vị tiên sinh này cũng bị vết trà sữa làm ố, chẳng phải cô cũng nên bồi thường theo đúng giá như lời cô đã nói mới hợp lý đúng không?”

Lời của Giang Ngộ là có cơ sở hoàn toàn không thể phản bác.

Mà sự đảo ngược này lại khiến những người xung quanh cảm thấy vô cùng vui mừng, khí thế vừa rồi của người phụ nữ lập tức bị dập tắt.

Cô ta lắp bắp, ghét bỏ liếc nhìn bộ âu phục của Giang Thâm, "Bao nhiêu tiền?"

Giang Ngộ cười nhạt, chỉ vào quần áo của Giang Thâm, nói: "Bộ đồ này là một bộ đồ được thiết kế riêng bởi giám đốc thiết kế của Muragemu ... Cô có thể kiểm tra đơn giá trên Baidu."

Anh vừa dứt lời, người phụ nữ trước mặt tái mặt, người bên cạnh có chút quen biết lẩm bẩm: "Chết tiệt! Những bộ vest của hãng đó có giá mấy vạn, hiện tại còn là hàng đặt may riêng nữa. Dù rẻ đến đâu thì chúng cũng có giá sáu con số." "

"Nó đắt thế à?"

"Ừ, cậu không để ý sao? Bộ đồ này trông không giống lắm, nhưng lại có chút sang trọng, nhìn kỹ thì có thể thấy."

Đột nhiên, mọi người chuyển sự chú ý sang quần áo của Giang Thâm.

Cảnh Tiễn nghe vậy, im lặng tặc lưỡi, tuy biết Giang Thâm nhất định phải ăn mặc không tầm thường, nhưng đúng là nghèo khó vẫn hạn chế trí tưởng tượng của cô.

Xung quanh vang lên tiếng bàn tán, cô gái trước mặt hung tợn trừng mắt nhìn Khương Du: “Ai biết các người có đang lừa tôi hay không, đừng tưởng rằng chỉ bằng cách làm bậy bạ mà có thể lừa tiền của người ta.”

Giang Ngộ mỉm cười ra hiệu cho người quản lý phía sau, người quản lý bước tới và kính cẩn nói: "Giang Tổng, xin mời anh đi nghỉ ngơi trước, ở đây có chúng tôi giải quyết được không?"

Giang Thâm dừng lại, cúi đầu hỏi Cảnh Tiễn, "Vừa rồi cô có bị đánh không?"

Cảnh Tiễn lắc đầu: "Không có."

"Vậy chúng ta qua đó đi dạo nhé? Ở đây để họ giải quyết."

Cảnh Tiễn gật đầu: “Được.” Cô suy nghĩ một chút, nhìn Khương Du: “Đừng dễ dàng buông tha cho cô ta, cô ta nói chuyện khó nghe quá.”

Giang Ngộ khẽ mỉm cười: “Cảm ơn cô Cảnh, chúng tôi sẽ xử lý ổn thỏa.”

"Được rồi."

Nhìn hai người rời đi, Giang Ngộ nhìn về phía trước mặt cô gái: "Cô gái, mời đi bên này."

Họ cưỡng bức đưa người đi.