Nữ Chính Có Vận May Cá Chép

Chương 10:

Trên đường đi, Cảnh Tiễn luôn lắng nghe.

Ở kiếp trước, cô cảm thấy những lời Phương Văn Quân nói rất phiền phức, hơn nữa cô là người mới, tính tình nóng nảy, hoàn toàn không có kiên nhẫn để nghe, nhưng bây giờ thì khác, cô lắng nghe rất chăm chú, cảm nhận được những gì mà người đại diện của mình nói thực sự là rất hợp lý.

Ngày đầu tiên đi đến khách sạn do đoàn làm phim cung cấp, Cảnh Tiễn chào hỏi đạo diễn, rồi bị trợ lý đạo diễn kéo vào một group chat gồm diễn viên của bộ phim và một số nhân viên công tác quan trọng, tin nhắn đầu tiên được đăng trên đó là của trợ lý đạo diễn Hứa, thông báo buổi tối liên hoan để mọi người tìm hiểu nhau một chút.

Tất nhiên mọi người không phản đối điều này, ai cũng đều đồng ý.

...

Buổi tối, Cảnh Tiễn đến địa điểm liên hoan, là một nhà hàng gần khách sạn, đi bộ đến đó mất khoảng hai mươi phút.

Khi Cảnh Tiễn đến, đã có rất nhiều người ở đó, cô nhìn thoáng qua, ước chừng có khoảng hơn mười mấy người, cô suy nghĩ một chút, đang định ngồi vào một góc thì đạo diễn Hứa nhìn thấy cô: “Cảnh Tiễn, lại đây ngồi đi.”

Đạo diễn Hứa vừa lên tiếng, tất cả mọi người ở đây đều quay lại nhìn cô bằng ánh mắt rực lửa.

Mặc dù trong lòng Cảnh Tiễn rất lo lắng nhưng trên mặt cô vẫn không có chút cảm xúc nào, bình tĩnh bước đến, ngồi bên cạnh nữ chính Khổng Nghệ, hai người liếc nhìn nhau, lên tiếng chào hỏi.

Đạo diễn Hứa giới thiệu mọi người với nhau: “Mọi người đều đã biết diễn viên chính rồi phải không?”

“Đã có quen biết một chút rồi.”

Đạo diễn Hứa cười một chút: “Đây là nữ hai, Cảnh Tiễn.”

Cảnh Tiễn đứng dậy chào hỏi với mọi người, xem như 𝓵𝓪̀𝓶 𝓺𝓾𝓮𝓷 một chút.

Sau khi ngồi xuống, Khổng Nghệ đột nhiên ghé vào bên tai cô, nhỏ giọng nói: “Có cảm thấy kiểu giới thiệu này rất xấu hổ không?”

Cảnh Tiễn khẽ gật đầu: “Có một chút.”

Khổng Nghệ âm thầm phàn nàn: “Đây là thói quen của đạo diễn Hứa, cứ làm quen là được rồi.”

“Ừm.”

Cảnh Tiễn không có việc gì làm, cũng không chen miệng vào những gì bọn họ đang nói, chỉ có thể yên lặng ăn uống, cô không ngờ Khổng Nghệ cũng giống như cô, ngoài việc ăn uống, cô ấy căn bản cũng không có nói chuyện, ngược lại là Thẩm Tử Mặc và một người diễn viên nam khác, còn có nhóm đạo diễn, lại trò chuyện khá vui vẻ.

Cô ngẩng đầu liếc nhìn Thẩm Tử Mặc, vừa định quay đi thì gặp phải ánh mắt của Thẩm Tử Mặc.

Hai người nhìn nhau, sắc mặt của Cảnh Tiễn không hề thay đổi, cô di chuyển tầm mắt của mình sang nơi khác, tiếp tục cúi đầu ăn.

Đến chín giờ thì buổi liên hoan kết thúc, mọi người giải tán, có người muốn đi dạo một vòng thì lập thành nhóm rồi đi cùng nhau, Cảnh Tiễn nhìn lại mình, chỉ có một mình lẻ loi, cô ăn hơi nhiều, muốn đi bộ về khách sạn.

...

Trời đã tối, các hàng quán ven đường đều đã lên đèn, xung quanh có rất nhiều chợ đêm mở cửa, khói bếp bốc lên từ bếp lò lượn lờ trong không khí.

Ánh đèn ấm áp chiếu sáng con đường tối như mực, Cảnh Tiễn bước đi hững hờ, cảm nhận được gió biển mùa hè thổi vào, vô cùng mát mẻ.

Bên kia, Giang Ngộ và Tưởng Thâm vừa từ trung tâm mua sắm đi ra, bọn họ đến đây để kiểm tra công việc, những năm gần đây Tưởng Thâm ít khi ra ngoài, nhưng ở nhà suốt ngày lại không tốt cho sức khỏe của anh, cho nên mọi người đều muốn lấy cớ đi công tác để lừa anh ra ngoài đi dạo.

“Tổng giám đốc Tưởng, hay là qua bên kia đi dạo một chút? Hình như tối nay có hoạt động gì đó.”

Tưởng Thâm mấp máy môi, giọng nói lạnh nhạt: “Không đi.”

Giang Ngộ khẽ ho một tiếng: “Được thôi, vậy về khách sạn.”

“Ừm.”

Hai người trở về khách sạn, 𝖐𝖍𝖆́𝖈𝖍 𝖘𝖆̣𝖓 lớn nhất của Tần Thành là nơi mà Cảnh Tiễn và đoàn làm phim ở, đạo diễn Hứa giàu có và hào phóng, từ trước đến nay luôn rộng lượng với các diễn viên trong đoàn phim, cho nên sắp xếp cho bọn họ ở chỗ này.

Giang Ngộ đang lái xe thì đột nhiên nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc bên đường, những ngày này anh ấy đã đọc rất nhiều tài liệu về Cảnh Tiễn, bây giờ có thể nói là chỉ cần dựa vào bóng lưng cũng có thể biết được đó là ai.

Anh ấy ngạc nhiên, lập tức la lên: “Đúng rồi, người đυ.ng vào anh ngày hôm đó, Cảnh Tiễn, cũng quay phim ở chỗ này.”

Tưởng Thâm vẫn bình tĩnh, không nói gì.

Giang Ngộ liếc nhìn anh một cái, lái xe với tốc độ rùa bò: “Tôi vừa nhìn thấy một bóng lưng, nhìn có hơi giống cô ấy.”

Tưởng Thâm vẫn không có bất kỳ cảm xúc nào.

Giang Ngộ trợn tròn mắt, vừa định nói chuyện thì Tưởng Thâm đã ngắt lời anh ấy: “Tập trung lái xe đi.”

“......”

Sau khi im lặng khoảng một phút, Giang Ngộ đề nghị: “Nhân tiện, hay là tôi tìm một trợ lý nữ cho cuộc sống của anh nhé?”

Tưởng Thâm nghiêng đầu, đôi mắt bình tĩnh không hề gợn sóng giống như đang nhìn anh ấy.

Giang Ngộ ho một tiếng: “Có được không, đàn ông không được cẩn thận lắm, chỉ có phụ nữ mới cẩn thận, tôi cũng không muốn trải qua chuyện anh bị lạc đường một lần nữa, lỡ như bị người khác nhận ra, có lẽ anh không được toàn thây đâu.”

“Cậu muốn tìm ai?” Tưởng Thâm thấp giọng nói, lộ ra khí chất nguy hiểm.

Cho dù là mắt của anh không thể nhìn thấy nhưng khí chất của anh vẫn mạnh mẽ như trước.

Giang Ngộ biết anh đã nhiều năm rồi, nhưng vẫn bị khí chất của anh hù dọa.

“Vẫn chưa nghĩ ra.”

Xe dừng lại, Giang Ngộ liếc nhìn anh một cái: “Đến rồi, xuống xe thôi.”

Hai người xuống xe, vừa mới đi về phía trước được mấy bước thì Cảnh Tiễn từ bên kia đi đến, khi nhìn thấy Tưởng Thâm, cô ngạc nhiên chỉ vào anh, nói: “Sao anh lại ở ven đường một mình vậy?”

Nghe được giọng nói quen thuộc, Tưởng Thâm dừng chân lại.

Vừa rồi Giang Ngộ quên lấy đồ nên quay lại xe để lấy chúng, đương nhiên chỉ có một mình anh đứng ở đó.

Cảnh Tiễn sửng sốt một chút, nhìn thấy người đàn ông thanh lịch đứng ở trước mặt, thật ra cô cảm thấy người này có phần đẹp trai, khí chất xuất sắc, thân hình cao ráo, ngoại hình đẹp hơn những nghệ sĩ nam trong ngành công nghiệp diễn xuất rất nhiều.

“Anh lại lạc đường nữa sao?”

Tưởng Thâm: “...”

Cảnh Tiễn suy nghĩ một chút, nhỏ giọng hỏi: “Hay là anh vẫn muốn tìm ɴʜᴀ̀ ᴠᴇ̣̂ ꜱɪɴʜ, không tìm được vị trí sao?”

“...”

Nói xong, ngay cả cô cũng không khỏi buồn cười, nhìn người trước mặt: “Anh ở quán rượu này sao? Có muốn tôi dìu anh trở về không?”

Tưởng Thâm mấp máy môi, đột nhiên nói: “Cảm ơn.”

Nghe vậy, Cảnh Tiễn vui vẻ nói: “Tôi còn tưởng anh sẽ nói một chữ mà thôi."