Nữ Chính Có Vận May Cá Chép

Chương 9:

Mặc dù có nhiều nghi ngờ nhưng Giang Ngộ với tư cách là cấp dưới, anh ấy vẫn nhanh chóng đi điều ra camera giám sát.

Tưởng Thâm không nhìn thấy được, thứ mà anh có thể có được chính là âm thanh phát ra ở bên cạnh.

“Không phải là nơi này.”

Giang Ngộ im lặng quan sát, tiếp tục kéo thanh thời gian về phía trước: “Thời gian anh đi vệ sinh?”

“Ừm.”

Giang Ngộ hiểu ra, nhớ lại thời gian, điều chỉnh thanh thời gian đến điểm đó để quan sát, vốn dĩ anh ấy tò mò về những gì Tưởng Thâm muốn biết, nhưng cho đến khi anh ấy nhìn thấy có người đυ.ng vào ngực của Tưởng Thâm, còn đỡ anh, Giang Ngộ phải há hốc miệng vì ngạc nhiên, chỉ vào Cảnh Tiễn trên màn hình rồi lắp bắp nói:

“Người này… Người này to gan quá vậy? Có phải là giả vờ đυ.ng trúng anh rồi muốn bám lấy anh không?”

Tưởng Thâm nghe vậy, im lặng cong khóe môi: “Cô ấy không biết tôi.”

Nghe thấy câu này, Giang Ngộ sững sờ, ngạc nhiên nhìn về phía Tưởng Thâm, thầm đánh giá một lúc rồi lẩm bẩm: “Anh không có phẫu thuật thẩm mỹ, vì sao lại không biết?”

“Không biết.” Nghe giọng nói của cô là biết, có lẽ là cô không nhận ra anh.

Lần đầu tiên Giang Ngộ cảm thấy sợ hãi đến như vậy, nhưng suy nghĩ lại thì Tưởng Thâm dường như đã không xuất hiện trước công chúng rất nhiều năm, có người quên anh cũng là chuyện bình thường, chỉ là đây là lần đầu tiên họ gặp phải cảnh này.

“Giúp tôi điều tra người này.”

“Đã hiểu.” Cho dù Tưởng Thâm không nói gì, Giang Ngộ cũng sẽ đi điều tra.

Sắc mặt Tưởng Thâm không có gì thay đổi, không có chút 𝓬𝓪̉𝓶 𝔁𝓾́𝓬 nào, anh cụp mắt xuống ậm ừ nói: “Sao chép đoạn này về đi.”

Giang Ngộ há hốc miệng, mặc dù cảm thấy bối rối nhưng anh ấy cũng không hỏi thêm câu nào nữa.

“Đã rõ.”

Anh ấy tò mò nhìn chằm chằm Cảnh Tiễn một lúc lâu, thật ra nhìn cũng không được rõ lắm, chỉ thấy mơ hồ đó là một người có nhan sắc, nhưng Tưởng Thâm lại không nhìn thấy được.

Cho nên anh ấy nhất thời không hiểu được vì sao Tưởng Thâm lại làm như vậy.

Nhưng chuyện ông chủ giao phó, chỉ cần làm theo là được rồi.

...

Cảnh Tiễn hoàn toàn không biết danh tính của mình bị bại lộ, trước khi gia nhập đoàn phim, cô còn yên tâm đọc kịch bản và lên lớp.

Phim truyền hình được quay ở thành phố Tần Thành bên cạnh, phong cảnh bên đó vô cùng đẹp, đó là một thành phố gần biển, trong kịch bản có rất nhiều cảnh lãng mạn diễn ra ở bờ biển.

Khi Cảnh Tiễn đọc kịch bản, cô cảm thấy nam chính thật sự là một người rất ưu tú, khó trách được nhiều cô gái yêu thích, tất nhiên, một ‘bà cô’ như cô cũng vậy, với độ tuổi hiện tại của cô, cô sẽ có xu hướng thích một người đàn ông trưởng thành hơn.

Kiếp trước cô đã từng yêu đương, nhưng khi đọc kịch bản thỉnh thoảng cô vẫn sẽ có cảm giác tim đập đỏ mặt, cũng không biết trong thực tế có xảy ra chuyện như vậy hay không.

Cảnh Tiễn mỉm cười lắc đầu, sau đó 𝖌𝖔̣𝖎 𝖉𝖎𝖊̣̂𝖓 𝖙𝖍𝖔𝖆̣𝖎 cho Phương Văn Quân, nói về việc gia nhập đoàn phim.

Gần đây Phương Văn Quân không có việc gì quan trọng, có thể dành ra một ngày để đưa cô đến Tần Thành, nếu cô tự lái xe đến đó thì sẽ mất khoảng bốn giờ.

Sau khi cúp điện thoại, Cam Điềm Điềm ở bên cạnh nháy mắt với Canh Tiễn: “Tiễn Tiễn, tớ có thể đến tham quan phim trường được không?”

Cảnh Tiễn suy nghĩ một chút: “Không biết bên đoàn làm phim có được hay không, nếu được thì cậu có thể đến.”

“Được được, vậy cậu hỏi trước xem sao, nếu có thể thì tớ thật sự muốn đến xem một chút, tớ thật sự muốn xin được chữ ký của Thẩm Tử Mặc.”

Cảnh Tiễn nhíu mày, hiểu ý mỉm cười trêu chọc cô: “Cho nên cậu muốn đến phim trường không phải để nhìn tớ mà để ngắm Thẩm Tử Mặc đúng không?”

Cam Điềm Điềm đỏ mặt nói: “Cùng một chỗ, cùng một chỗ, cậu vẫn quan trọng hơn.”

Cảnh Tiễn mỉm cười, xoa đầu cô ấy: “Được rồi, tạm thời tin tưởng lời cậu nói.”

“Được được được.”

Hai người trò chuyện vui vẻ trong ký túc xá, Cảnh Tiễn vui vẻ hát một bài hát trên điện thoại được đặt trên bàn, nhìn ID người gọi hiện lên, cô nhíu mày: “Tớ quên chặn à?”

Cam Điềm nuốt nước bọt, lắc đầu: “Cậu có muốn nhận cuộc gọi của Viên Văn Bân không?”

“Không nhận.”

Cô lập tức tắt tiếng điện thoại, chờ đến khi cuộc gọi kết thúc, Cảnh Tiễn trực tiếp cho số điện thoại kia vào danh sách đen.

Lần này, điện thoại cuối cùng cũng được yên lặng.

Cam Điềm Điềm nhìn cách làm của cô, không khỏi cười thành tiếng.

“Làm tốt lắm.”

Cảnh Tiễn cười, nhưng cô biết Viên Văn Bân chắc chắn sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy.

Quả nhiên, không lâu sau đó, Viên Văn Bân đổi một số điện thoại khác gọi đến, Cảnh Tiễn nghe máy, sau khi mắng đối phương một trận đã đời rồi mới cúp điện thoại, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Đối với cô, cô chỉ không muốn lãng phí thời gian để đối phó với loại đàn ông cặn bã này.

...

Sáng sớm hôm sau, Cảnh Tiễn xách vali đi ra ngoài, Phương Văn Quân đón cô ở trước cổng trường học.

Trong xe còn có một cô gái nhỏ, nhìn thấy Cảnh Tiễn, cô ấy lập tức xuống xe xách hành lý cho cô, nhưng bị Cảnh Tiễn từ chối.

“Để tôi tự làm là được.”

Sau khi lên xe, Phương Văn Quân giới thiệu hai người với nhau: “Đây là trợ lý mà chị tìm cho em, Manh Manh, vừa tốt nghiệp đại học.”

Đôi mắt của Cảnh Tiễn sáng lên, nhìn chằm chằm Manh Manh, cong môi cười một tiếng: “Cái tên thật đáng yêu.”

Bạch Manh Manh ɴɢᴏᴀɴ ɴɢᴏᴀ̃ɴ nói: “Chị Cảnh Tiễn.”

Cảnh Tiễn mỉm cười: “Đừng gọi em như vậy, cứ gọi em là Cảnh Tiễn hoặc Tiễn Tiễn là được.”

Phương Văn Quân cũng gật đầu: “Cảnh Tiễn nhỏ tuổi hơn em, gọi tên cũng không sao.”

“Vâng.”

Phương Văn Quân nhìn về phía Cảnh Tiễn, dặn dò: “Ở đoàn phim biểu hiện tốt một chút, nhưng đừng cướp sự chú ý của người khác, em không được kiêu ngạo, hãy hòa hợp với mọi người, đôi khi những nhân viên công tác ở đoàn làm phim có sức ảnh hưởng rất lớn đến em…”

Cô ấy nói liên tục, mặc dù đây không phải là lần đầu tiên Cảnh Tiễn quay phim, nhưng đây lại là lần đầu tiên cô có được một vai diễn tốt như vậy, trong phim truyền hình của đạo diễn Hứa, dù là vai nữ phụ cũng có thể nổi tiếng.