Nữ Chính Có Vận May Cá Chép

Chương 8:

Lúc này Cảnh Tiễn mới cảm thấy có gì đó không ổn, cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông, khi người kia định vịn tay vào vách tường để đi lên phía trước thì Cảnh Tiễn mới giật mình nhận ra anh có cái gì đó không bình thường, cô chỉ sửng sốt một chút rồi nhanh chóng phản ứng lại, nhìn dáng vẻ của người đàn ông, đi đến trước mặt anh, đưa tay lên quơ quơ, quan sát phản ứng của anh.

Không có bất kỳ phản ứng gì.

Ánh mắt của anh vẫn giống như thế, không có cảm xúc, không có gợn sóng, lại càng không có sự ngạc nhiên và sự kiên nhẫn.

“Anh… Không nhìn thấy sao?”

“Ừm.”

Cảnh Tiễn vừa ngạc nhiên vừa hoảng hốt, nuốt nước bọt rồi lo lắng hỏi: “Anh muốn đi đâu, có cần tôi đỡ anh đi không?”

“Ừm.”

Cảnh Tiễn: “... Ừm ngoại trừ việc nói “Ừm” thì anh không thể nói từ khác được sao?”

Tưởng Thâm nhíu mày, cảm nhận được hơi thở của người kia, đó chính là hương quýt mát lạnh, lần đầu tiên anh không cảm thấy có mùi khó chịu.

“Ừm.”

“... Vậy anh muốn đi đâu?”

“Nhà vệ sinh.”

Cảnh Tiễn trợn tròn mắt nhìn anh, sau đó lại chớp mắt nhìn người đàn ông trước mặt: “Nhưng mà… Tôi là nữ.”

Mặc dù cô muốn làm nhiều việc thiện, làm nhiều 𝖈𝖍𝖚𝖞𝖊̣̂𝖓 𝖙𝖔̂́𝖙, nói không chừng ông trời có thể thương hại cô một chút, để cuộc đời này của cô bớt xui xẻo đi, nhưng cô không muốn cùng một người đàn ông đi vào nhà vệ sinh nam.

Tưởng Thâm dừng một chút, ᴛʀᴀ̂̀ᴍ ɢɪᴏ̣ɴɢ ɴᴏ́ɪ, nghe có vẻ đặc biệt từ tính: “Ở cửa là được rồi.”

“Được.”

Cảnh Tiễn đỡ đối phương đi đến cửa phòng rửa tay rồi mới buông tay ra: “Có muốn tôi chỉ đường cho anh không?”

Làm người tốt thì nên làm đến cùng đúng không?

Tưởng Thâm đáp lại bằng hai từ vô cùng kiên quyết: “Không cần.”

Anh vịn vào vách tường, mò mẫm tiến về phía trước, hôm nay là ngày đầu tiên anh đến công ty bên này nên vẫn còn khá xa lạ.

Cảnh Tiễn vừa định nói tiếp thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, dọa cô phải nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh đối diện, đến khi đi ra ngoài, cô liếc nhìn nhà vệ sinh nam đối diện, bên trong lại không có người.

Cô suy nghĩ một lúc rồi bất lực lắc đầu, nói không chừng là người kia đã đi rồi.

Vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh, Cảnh Tiễn đã nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông phía trước, mà bên cạnh đã có người đỡ lấy anh.

Nghĩ một lúc rồi Cảnh Tiễn lắc đầu quay trở lại phòng họp trước đó, công ty này thiết kế rất kỳ lạ, tất cả phòng họp đều ở tầng một, thậm chí một số lãnh đạo cấp cao còn tổ chức họp ở tầng này.

Phương Văn Quân liếc nhìn cô một cái, chỉ chỉ: “Ngồi đi.”

“Vâng.”

Cảnh Tiễn lo lắng ngồi xuống, cô nhíu mày suy nghĩ, không biết chuyện gì xảy ra nhưng cô luôn cảm thấy người đàn ông vừa rồi nhìn rất quen thuộc, nhưng cô không nghĩ ra người đó là ai.

Mãi đến khi cuộc họp kết thúc, Cảnh Tiễn vẫn không thể nhớ ra được.

Phương Văn Quân đưa cô trở về trường học, thuận tiện dặn dò cô cuối tuần phải tham gia đoàn phim.

……

Bên kia, Giang Ngộ đang khiển trách trợ lý phía dưới: “Anh đang làm gì vậy, không phải tôi bảo anh đi theo tổng giám đốc Tưởng sao, vậy mà anh lại để anh Tưởng đi đến một nơi xa lạ như vậy, anh có nghĩ tới lỡ như có chuyện gì xảy ra…”

“Đi.” Tưởng Thâm khiển trách: “Đi ra ngoài đi.”

Sau khi trợ lý kia rời đi, Giang Ngọc nhìn Tưởng Thâm, nhíu mày: “Anh đi ra ngoài có gặp chuyện gì không tốt không?”

Tưởng Thâm trầm giọng hừ một tiếng, vẻ mặt 𝓷𝓰𝓱𝓲𝓮̂𝓶 𝓽𝓾́𝓬 𝔁𝓸𝓪 chiếc nạng trong tay, im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng: “Hôm nay còn có ai họp ở đây?”

Giang Ngộ sửng sốt: “Ý của anh là?”

Tưởng Thâm dừng một chút: “Tìm camera giám sát mang đến đây.”

Giang Ngộ: “???”