Nữ Chính Có Vận May Cá Chép

Chương 7:

Cảnh Tiễn nghe giọng nói của Phương Văn Quân trong điện thoại, vừa định nói thêm hai câu thì Lam Doãn ở trong ký túc xá vừa hay nhìn lại, chỉ tay về phía cô, thở hổn hển tức giận nói: “Cậu đừng cho rằng cậu giỏi hơn tôi, chẳng qua là một lần này mà thôi, lần sau tôi nhất định sẽ vượt qua cậu!”

“...”

Cô có hơi bất lực, cầm điện thoại đi ra bên ngoài ký túc xá, thấp giọng nói: “Cảm ơn chị Văn.”

Phương Văn Quân dừng một chốc, không thể phủ nhận sự kinh ngạc của cô ấy đối với người nghệ sĩ này.

“Ngày mai đến công ty một chuyến đi, chị đi đón em.”

“Vâng.”

Sau khi tắt điện thoại, cô ở bên ngoài tận hưởng không khí se lạnh một lúc rồi mới đi vào.

Trong ký túc xá bừa bộn, Trịnh Mai cẩn thận thu dọn từng li từng tí, Cam Điềm Điềm không nhìn thấy cảnh này được, đành phải bước đến giúp đỡ cô ấy, về phần Lam Doãn, khi nhìn thấy Cảnh Tiễn đi vào, cô ấy còn hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái, sau đó chộp lấy túi xách của mình rồi chạy ra ngoài.

Cô bất lực nhún vai, đối với loại con gái hư hỏng như thế này, cô thật sự không thể làm gì được.

Sau khi Trịnh Mai chạy ra ngoài, Cảnh Tiễn nhìn Cam Điềm Điềm dọn dẹp một mình, ngồi xổm xuống: “Dọn dẹp sạch một chút là được rồi.”

“Cảnh Tiễn.”

“Hả?”

Cam Điềm Điềm nghĩ ngợi một lúc rồi nói một câu về Lam Doãn: “Thật ra, tuy tính cách của Lam Doãn không tốt nhưng cậu ấy cũng không phải là người xấu.”

Cảnh Tiễn nhíu mày, cúi đầu cười một tiếng: “Tớ biết.”

Cho nên cô chưa bao giờ so đo những chuyện này với Lam Doãn, coi như Lam Doãn không có chỉ số IQ cao, tính cách lại có hơi giống một đứa trẻ không được ăn đồ ngọt, có lẽ là được người nhà nuông chiều làm hư người, bản tính vốn dĩ không xấu. Ở kiếp trước cô ấy cũng không làm chuyện gì đặc biệt quá đáng với cô, kiếp này Cảnh Tiễn lại càng không để trong lòng những chuyện này.

Sau khi hai người quét dọn phòng ký túc xá một lúc thì thay đồ 𝖓𝖌𝖍𝖎̉ 𝖓𝖌𝖔̛𝖎.

Cam Điềm Điềm vừa lên mạng thì nhìn thấy Weibo được các bạn học trong lớp đăng lại, cô ấy bấm vào xem thì thấy đó là đoạn video buổi tối Viên Văn Bân tỏ tình Cảnh Tiễn, bị người ta đăng lên mạng, còn được đăng lại rất nhiều.

“Cảnh Tiễn, cậu lên Weibo xem đi.”

“Hả?”

“Video của cậu, có rất nhiều người hỏi cậu là ai kìa!” Cam Điềm Điềm nói, rất phấn khích: “A a a trong video cậu thật đẹp.”

Cảnh Tiễn: “...”

Khi vào Weibo, cô mới phát hiện đoạn video buổi tối hôm đó được đăng bởi một blogger có hàng chục ngàn người theo dõi, đặt tên vô cùng bắt mắt: “Cách từ chối ai đó mới nhất năm 201x.”

Làm bạn gái của tôi được không?

Không tốt.

Hai câu này được mọi người chuyển tiếp rất nhiều, không ít người muốn gọi điện thoại cho Cảnh Tiễn.

— Chị gái có chút đẹp trai nha!! Làm bạn gái của tớ được không, không tốt ha ha ha ha ha ha ha ha trời ơi, tôi thích cô gái sảng khoái như thế này!!

— A a a a, là hoa khôi của trường chúng ta, hoa khôi đó, dáng người vô cùng đẹp, thân hình của cô ấy rất tuyệt.

— Tại sao tôi lại cảm thấy cô ấy trông rất quen mắt nhỉ? Có phải là người đã lên hotsearch trước kia không??

— Cô ấy chính là thí sinh xinh đẹp nhất năm trước, chị gái nhỏ trang điểm cũng rất đẹp, nghe nói cô ấy rất xinh đẹp.

— Tôi có cảm giác cô ấy là một cô gái thật lý trí nha, từ chối người tỏ tình đẹp trai như vậy, tôi cũng muốn được xem cảnh này.

……

Cô nhìn đống tin nhắn, lần đầu tiên cô cảm thấy có hơi hưng phấn, những tin nhắn trên Weibo ở kiếp trước, chỉ cần có liên quan đến cô, về cơ bản đều là những lời chửi rủa, bất kể bao nhiêu năm trôi qua thì khi mọi người nhắc đến Cảnh Tiễn, điều đầu tiên bọn họ nghĩ đến chính là chuyện ‘lừa dối’.

Cho dù cô cố gắng phấn đấu không để mình phải chịu thua như thế nào đi nữa thì vẫn luôn có người nhắc đến chuyện này khiến cho cô không thể nào quên được.

May mắn thay, cô được trùng sinh trở về. Cô sẽ ngăn cản mọi chuyện xấu xảy ra, cho dù không có cách nào để trở nên nổi tiếng thì ít nhất cô cũng phải đảm bảo danh tiếng của mình được trong sạch, không để bản thân bị vu khống.



Sáng sớm hôm sau, Phương Văn Quân đến đón cô.

Lần đầu tiên nhìn thấy Phương Văn Quân, Cảnh Tiễn còn đang ngơ ngác, kiếp trước sau khi chấm dứt hợp đồng, cô vẫn chưa gặp lại cô ấy ở ngoài đời, bây giờ nhìn thấy cô ấy lại khiến cho cô có cảm giác đã lâu rồi không gặp.

“Cảnh Tiễn?” Phương Văn Quân nhìn trang phục của cô, quần đùi và áo phông trắng đơn giản, rõ ràng là cách ăn mặc rất hiền hòa, nhưng khi mặc lên người của Cảnh Tiễn lại có cảm giác rất khác lạ.

Chính cô là người khiến cho quần áo trở nên đẹp hơn, chứ không phải là quần áo làm cho cô trở nên xinh đẹp.

Bất kể nhìn cô bao nhiêu lần đi nữa thì khi nhìn vào 𝓭𝓪́𝓷𝓰 𝓷𝓰𝓾̛𝓸̛̀𝓲 của cô, Phương Văn Quân vẫn dễ dàng bị phân tâm, cô có điều kiện bẩm sinh xuất sắc, ngoại hình và chiều cao không có bất kỳ khuyết điểm nào, chỉ có năng lực… là có chút đáng lo.

Cảnh Tiễn lấy lại tinh thần, mím môi nhìn về phía cô ấy: “Chị Văn, đã lâu không gặp.”

Phương Văn Quân gật đầu: “Lên xe đi, hôm nay đến công ty ký hợp đồng.”

“Vâng.”

Công ty của Cảnh Tiễn rất lớn, thế lực lại rất mạnh, chỉ cần công ty của họ sẵn sàng nâng đỡ nghệ sĩ thì không bao giờ là không nâng đỡ được, nhưng kiếp trước bởi vì Cảnh Tiễn đã đắc tội với người khác mà công ty hoàn toàn từ bỏ cô, cho nên đến cuối cùng cô mới lâm vào bước đường như vậy.

Hai người vừa mới đến công ty đã có rất nhiều người nhìn Cảnh Tiễn, thấp giọng bàn tán.

“Kia là Cảnh Tiễn, đã lâu rồi không nhìn thấy cô ấy đến công ty.”

“Đúng vậy, tối hôm qua tôi còn nhìn thấy cô ấy trên Weibo.”

……

Cảnh Tiễn nghe những lời xì xầm ở phía sau, rũ mắt xuống đi theo Phương Văn Quân vào trong thang máy, cuộc họp diễn ra rất thuận lợi, hợp đồng cũng được ký kết rất dễ dàng và nhanh chóng, Cảnh Tiễn không có yêu cầu gì đối với bộ phim truyền hình này, cũng không suy nghĩ quá nhiều về thù lao, giống như cô cho rằng mình là người mới nên có lẽ cũng không được nhiều.

Đến khi nhìn thấy số tiền được viết trên hợp đồng, cô mới trợn mắt nhìn về phía Phương Văn Bân: “Hai triệu?”

Phương Văn Quân khẽ gật đầu: “Nếu không phải là do em không có sự nổi tiếng thì số tiền không chỉ là như vậy.”

Cảnh Tiễn im lặng vâng một tiếng, cô còn tưởng rằng nhiều nhất cũng chỉ năm trăm ngàn, mặc dù cô là nữ hai nhưng đất diễn quả thật cũng không nhiều, cũng không mấy nổi tiếng.

Phương Văn Quân đưa tay vỗ vào bả vai của cô: “Bộ phim truyền hình lần này chủ yếu cần nữ chính và nữ hai, sau khi được chọn thì đến cuối tuần sau phải tham gia đoàn phim, em xin nghỉ phép ở bên trường đi.”

“Vâng.”

“Biểu hiện tốt một chút, chị sẽ tìm cho em một người trợ lý, đến lúc đó sẽ có người đi với em đến trường quay.”

“Không cần đâu.” Cảnh Tiễn suy nghĩ một chút rồi nói: “Em có thể tự lo một mình được.”

Phương Văn Quân nhìn cô: “Em đang nói cái gì vậy, dù thế nào đi nữa em cũng là người có cát-xê hai triệu, nếu không có chị ở bên cạnh thì ít nhất em cũng phải có một trợ lý ở bên.”

Nghe vậy, Cảnh Tiễn cũng không từ chối nữa, mỉm cười nói: “Vậy cảm ơn chị Văn.”

“Ừm.”

“Một lát nữa còn có một cuộc họp.”

Cảnh Tiễn khẽ gật đầu: “Vâng, em đi vệ sinh trước.”

“Đi đi.”



Cảnh Tiễn đi ra khỏi phòng họp, tâm trạng thoải mái hơn một chút, đang định đi vào phòng rửa tay, cô cúi đầu suy nghĩ chuyện gì đó, không ngờ lại đυ.ng phải người khác.

Cô sững sờ, vô thức xin lỗi: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi…”

“Ừm.” Người trước mặt trầm giọng đáp lại, sau đó không nói gì nữa.

Cảnh Tiễn cảm nhận được hơi thở của ɴɢᴜ̛ᴏ̛̀ɪ ᴛʀᴜ̛ᴏ̛́ᴄ ᴍᴀ̣̆ᴛ, cảm giác được nơi mình đυ.ng phải vô cùng quen thuộc, cô vô thức ngẩng đầu lên, trợn to mắt nhìn người trước mặt: “Sao lại là anh?”

Tưởng Thâm không hề động đậy, đứng yên tại chỗ, ánh mắt không hề có một sự thay đổi nào.

Cô nghi ngờ nhìn chằm chằm người trước mặt, sau khi nhìn thấy trên mặt của anh có hơi thiếu kiên nhẫn, Cảnh Tiễn cúi đầu xin lỗi, vẻ mặt vô cùng chân thành: “Thật xin lỗi, đây là lần thứ hai tôi đυ.ng phải anh.”

Sắc mặt của Tưởng Thâm vẫn không thay đổi, muốn tránh sang một bên để đi lên phía trước.

Vừa tiến lên được một bước thì Cảnh Tiễn lập tức nói: “Đó là…” Hai chữ “bức tường” còn chưa kịp nói ra thì người đàn ông đã kêu lên một tiếng, bả vai của anh đυ.ng vào vách tường.