Nữ Chính Có Vận May Cá Chép

Chương 3

Sau khi nghe điện thoại xong và quay lại ký túc xá, Cảnh Tiễn lặng lẽ leo lên giường tiếp tục ngủ.

Cô không hiểu đã xuất hiện sai lầm ở chỗ nào, nhưng cho dù là ở đâu thì ngày mai cô cũng muốn đi thử vai, hơn nữa cô cũng muốn chuẩn bị thật cẩn thận, cho dù biết vai diễn không phải là của mình nhưng cô vẫn phải cố gắng thêm một chút.

Ở kiếp trước, cô không có đủ may mắn và thực lực để đi thử vai, nhưng bây giờ, nói như thế nào thì cô cũng đã tích lũy được không ít kinh nghiệm, không còn là loại diễn viên nửa tỉnh nửa mê như trước kia nữa.

Suy nghĩ được một lúc thì Cảnh Tiễn vô thức ngủ thϊếp đi.

Khi tỉnh dậy, không phải là do cô tự thức dậy mà là do bị đánh thức.

Giọng nói của Trịnh Mai hơi lớn, cô ấy điên cuồng khen ngợi Lam Doãn trong ký túc xá: “Doãn Doãn, tớ biết cậu rất giỏi, thuận lợi vượt qua vòng thử vai đầu tiên, vòng thứ hai vào ngày mai chắc chắn sẽ không có vấn đề gì!”

Lam Doãn mím môi nói: “Cậu nhỏ tiếng một chút, lớn tiếng như vậy là đang muốn chọc vỡ màng nhĩ của tớ sao?”

Trịnh Mai xấu hổ cười một tiếng, vội vàng nói: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tớ không có cố ý, chỉ là vì tớ vui vẻ hưng phấn quá mà thôi.”

Lam Doãn nhìn người trong gương với nụ cười trên mặt: “Cũng không cần phải kích động như vậy, vẫn chỉ mới là vòng đầu tiên mà thôi.”

“Đúng đúng đúng, Doãn Doãn nói đúng.”

……

Sau khi hai người họ rời đi, Cảnh Tiễn mới ngồi dậy từ trên giường, Cam Điềm Điềm cũng ngồi dậy, vỗ ngực an ủi cô: “Cảnh Tiễn, cậu đừng buồn, không vượt qua vòng thứ nhất cũng không sao cả, không phải chúng ta vẫn còn cơ hội khác sao?”

Cảnh Tiễn nghe vậy, ánh mắt sáng ngời của cô nhìn về phía đối phương, cười hỏi: “Làm sao cậu biết tớ không qua?”

Cam Điềm Điềm sửng sốt, bỗng nhiên chớp chớp mắt, bất chợt hưng phấn, ôm lấy cánh tay của Cảnh Tiễn lắc qua lắc lại, còn hưng phấn hơn Trịnh Mai khi nãy: “A a a, cậu cũng qua rồi đúng không?”

Cảnh Tiễn giơ ngón tay lên, áp vào môi cô ấy, thấp giọng nói: “Vòng thứ hai vẫn còn chưa vượt qua được, cậu đừng kích động quá.”

“Được được được.” Trong mắt Cam Điềm Điềm tràn đầy ý cười và sự hưng phấn, nhưng cô biết lúc này vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp.

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, Cảnh Tiễn bị đối phương quấn lấy hỏi mấy vấn đề, sau khi nhận ra thái độ của Cảnh Tiễn quả thực đã thay đổi rất nhiều, Cam Điềm Điềm cũng trở nên bạo dạn hơn một chút.

Cô ấy thật sự rất thích Cảnh Tiễn, mặc dù Cảnh Tiễn lạnh lùng, nhưng cô không phải là loại người đâm sau lưng người khác, mà cô chính là người dám làm dám chịu, huống hồ ngay từ học kỳ đầu của năm thứ nhất, Cảnh Tiễn vẫn luôn giúp đỡ cô ấy, cô ấy luôn nhớ kỹ tấm lòng này của Cảnh Tiễn.

Cam Điềm Điềm vẫn cho rằng những người có thể giúp đỡ người mà họ không hề quen biết, chắc chắn là người có trái tim nhân hậu.

Và sự thật đã chứng minh, cô ấy thật sự không có nhìn lầm người.



Sáng sớm hôm sau, mặt trời chiếu sáng rực rỡ.

Vào những ngày cuối cùng của tháng Năm, Cảnh Tiễn bắt đầu vòng thử vai thứ hai.

Vốn dĩ Phương Văn Quân đã nói sẽ đến đón cô, nhưng có một nghệ sĩ dưới quyền quản lý của cô ấy xảy ra vấn đề, cho nên buổi sáng cô ấy đã vội vàng gọi điện thoại cho Cảnh Tiễn, nói cô tự đi xe đến đó.

Cảnh Tiễn đồng ý không chút do dự, cô dậy sớm đi ra ngoài trong khi ba người còn lại vẫn đang ngủ.

Vừa đi đến cửa trường đại học, Cam Điềm Điềm đã gửi cho cô một tin nhắn: Cố lên.

Cảnh Tiễn cười một tiếng, trả lời một câu: Cảm ơn.

Cô đi thẳng sang phía bên kia, không bắt xe mà lên một chiếc xe buýt có phần đông đúc.

Trong xe có rất nhiều người, Cảnh Tiễn nắm chặt tay vịn, cúi đầu nhìn vài đoạn kịch bản trên điện thoại di động, thật ra cô đã có ấn tượng với bộ phim truyền hình này, kiếp trước bởi vì không lấy được cơ hội thử vai, cô không cam lòng, cho nên cô vẫn luôn xem đi xem lại bộ phim truyền hình này nhiều lần, nắm được trạng thái tâm lý và biểu cảm của nhân vật, bây giờ có thể nói đã vô cùng thuần thục rồi.

Không có xe buýt đi thẳng đến nơi thử vai, Cảnh Tiễn xuống xe chuẩn bị đi bộ đến đó, mất khoảng chừng hai mươi tuổi, cô biết đường đi.

Buổi sáng gió thổi rất nhẹ nhàng, và dễ chịu.

Sau khi Cảnh Tiễn đi đến tòa cao ốc mới ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mặt, ở kiếp trước cô đã từng đến đây hai lần, nhưng đó là sau khi cô đã tốt nghiệp, Cảnh Tiễn báo danh ở quầy lễ tân xong thì bước vào, cầm lấy dãy số ngồi một bên chờ đợi.

Có rất nhiều người đến thử vai ở đại sảnh lầu hai, trong ấn tượng kiếp trước của cô hình như còn có nữ chính, Cảnh Tiễn đảo mắt một vòng xung quanh rồi mới thu hồi tầm mắt của mình lại, yên lặng ngồi ở trong góc, cho đến khi có tiếng chuông báo có người từ ngoài cửa đi vào, gây ra tiếng động náo nhiệt thì cô mới thuận theo ánh mắt của mọi người mà nhìn sang.

Đó là người được công bố là nam chính của bộ phim truyền hình lần này, Thẩm Tử Mặc.

Xung quanh vang lên tiếng cảm thán nho nhỏ, đều là giọng nói hưng phấn của người con gái: “A a a hôm nay Thẩm Tử Mặc cũng tham gia sao?”

“Chắn chắn rồi, nghe nói là đạo diễn Hứa mời anh ấy đến.”

“Vậy tôi phải thể hiện thật tốt mới được.”

……

Mọi người đều nói chuyện rôm rả, đột nhiên có một người đi vào từ phía sau của Thẩm Tử Mặc, đây chính là người mà Cảnh Tiễn rất quen thuộc.

Khi Lam Doãn nhìn thấy Cảnh Tiễn, cô ấy nheo mắt lại, đi đến chỗ của cô: “Sao cậu lại ở đây?”

Giọng điệu chất vấn này khiến cho người ta cảm thấy không được thoải mái.

Sắc mặt Cảnh Tiễn bình tĩnh, nhìn cô một cách trịch thượng: “Cậu nghĩ thế nào?”

Một số người ở gần đó nhìn sang, ai nấy cũng nhìn họ với ánh mắt nghi ngờ.

Lam Doãn cười nhạo, nhìn Cảnh Tiễn từ trên cao: “Cảnh Tiễn, với tư cách là bạn học cùng lớp, tôi nghĩ cần phải nói cho cậu biết một chút, với kỹ năng diễn xuất kém cỏi này của cậu, tốt nhất đừng nên thử vai diễn này, nếu không thì người mất mặt chính là cậu.”