Trong phòng học rộng lớn, phía dưới có tiếng nghị luận, phía trên là giọng giáo sư trầm ổn, đang chăm chỉ không ngừng giảng giải phân tích và giải thích các thuật ngữ có liên quan tới một bộ phim.
Ngoài cửa sổ gió rất to, ánh nắng mỏng manh chiếu xuống xuyên qua tầng mây, rơi vào sách trên bàn gần cửa sổ.
Cảnh Tiễn ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, tùy ý để ánh nắng chiếu trên người mình, vẫn luôn nhắm chặt mắt, chưa từng mở ra.
Từ khi rời khỏi ký túc xá đến bây giờ, cô vẫn luôn thất thần như này, Cam Điềm Điềm bên cạnh không nhịn được mà nhìn cô thêm vài lần, cuối cùng thật sự không kìm nén được lòng tò mò của mình, dùng cùi chỏ đẩy cánh tay của cô.
“Cảnh Tiễn.” Cô ấy nhỏ giọng, chỉ sợ bị giáo sư nghe thấy.
Cảnh Tiễn từ từ mở mắt ra, một đôi mắt u ám rơi vào trong tầm mắt Cam Điềm Điềm, cô ấy giật mình kêu lên, há to miệng, lắp bắp hỏi: "Cậu, cậu sao thế?"
Cảnh Tiễn khẽ giật mình, lấy lại tinh thần, thu lại tâm trạng của mình, sau đó nhỏ giọng nói: “Không có gì.” Cô dừng lại một chút, nói thêm: "Vừa rồi tớ đang suy nghĩ về nhân vật trong phim mà thầy nói, nhập vai vào."
Cam Điềm Điềm nghe vậy thì vỗ ngực nhỏ của mình gật đầu: "Khó trách..."
Vừa rồi cô ấy bị ánh mắt của Cảnh Tiễn dọa sợ.
Cảnh Tiễn khẽ gật đầu, cúi đầu đọc sách, nhưng suy nghĩ lại bay xa.
Từ khi tỉnh lại trong ký túc xá cho tới giờ, đã hơn một tiếng, trong hơn một tiếng này, Cảnh Tiễn đã chấp nhận chuyện cô quay lại năm hai mươi tuổi.
Cô giống như trong tiểu thuyết viết, trùng sinh sau khi chết, chỉ là cô không xuyên sách, cũng không xuyên đến người những người khác, mà về tới năm hai đại học, cũng là một năm cực kỳ quan trọng đối với cô.
Lúc Cảnh Tiễn chết thì hai mươi sáu tuổi, thời gian cũng giống hôm nay, còn hai ngày nữa là cô sẽ trải qua sinh nhật hai mươi sáu tuổi, mà lúc cô quay phim, vì treo dây, rơi xuống vách núi mà chết.
Mãi đến khi trong nháy mắt rơi xuống, dù thế nào Cảnh Tiễn cũng không nghĩ ra, vì sao Uy Á lại xuất hiện sai lầm lớn như thế, vì sao người xảy ra chuyện hết lần này tới lần khác lại là cố, rõ ràng, cô chỉ còn thiếu một chút xíu nữa là sẽ thành công, vì sao lại không cho cô cơ hội này?
Vì sao!
Kiếp trước, vì Cảnh Tiễn thích diễn xuất, cho nên khi cấp ba có tham gia thi nghệ thuật, thuận lợi thông qua, trở thành sinh viên chuyên ngành diễn xuất, vẻ ngoài của cô xinh đẹp, khuôn mặt mang tới cho cô ưu thế lớn như vậy, lúc thi nghệ thuật được mọi người gọi là thí sinh nghệ thuật xinh đẹp nhất, sau đó cô cũng rất dễ dàng ký hợp đồng với công ty quản lý.
Có thể nói là cực kỳ xuất chúng trong số bạn học.
Chỉ là tiệc vui chóng tàn, cuộc sống của cô càng ngày càng kém, thậm chí tụt lại phía sau tất cả bạn học.
Mỗi khi có kịch bản tốt, đôi khi Cảnh Tiễn cũng thử sức, nhưng trước khi khai mạc mấy ngày, lại đột nhiên thay người, loại chuyện này, không phải lần một lần hai, dần dà, cuối cùng Cảnh Tiễn không nhận được nhân vật xuất sắc nào, tất cả mọi người đã quên lãng cô.
Sau này, vì để mưu sinh, cô bắt đầu đóng vai phụ, hoặc là làm thế thân. Mãi đến mấy năm sau, Cảnh Tiễn nhận được hai kịch bản không tệ, kịch bản lần này không đứt gánh giữa đường, mà thuận lợi biểu diễn.
Hôm cô hai mươi sáu tuổi, một bộ phim trong số đó được chiếu lên, đó là lần đầu cô diễn nữ phụ, là một nhân vật cực kỳ làm cho người ta yêu thích, tất cả mọi người xung quanh đều nói nhân vật đó nhất định có thể hot, nhân vật đó được viết quá tốt, kỹ năng diễn xuất của cô không tệ, chắc chắn không có vấn đề.
Kết quả, trước sinh nhật hai mươi sáu tuổi hai ngày, cô lại rơi xuống vách núi ở một đoàn làm phim khác, quay về năm hai mươi tuổi.
——
Tiếng chuông tan học vang lên, Cảnh Tiễn cũng đã tiêu hóa xong tất cả mọi chuyện.
Cô đảo mắt nhìn một vòng, trước mắt có không ít khuôn mặt vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, quan hệ của cô và các bạn học không tốt lắm, kiếp trước cô làm người ngạo mạn, lại làm sai rất nhiều chuyện, khiến cho rất nhiều người đều giữ thái độ xa lánh với cô, phần lớn bạn học đều không thích cô.
Mặt Cảnh Tiễn ủ rũ, nhưng cũng không cảm thấy có gì không quen.
"Cảnh Tiễn, cậu đi ăn cơm không?"
Cảnh Tiễn nhìn về phía Cam Điềm Điềm, xô ấy là nữ sinh duy nhất rất nhiệt tình, đối xử với Cảnh Tiễn rất tốt, quan hệ với các bạn học cũng đều không tệ. Đời trước khi cô nghèo nhất, Cam Điềm Điềm còn cho cô mượn một khoản tiền, khiến cô có thể chống đỡ qua một giai đoạn cực kỳ khó khăn.
Nghĩ đến đây, Cảnh Tiễn cong môi cười một tiếng, khẽ gật đầu: "Được."
Ánh mắt Cam Điềm Điềm sáng lên, kinh ngạc nhìn nụ cười trên mặt Cảnh Tiễn: "Cậu thật sự đi ăn cơm với tớ à?"
Cảnh Tiễn hơi kinh ngạc nhìn về phía cô: "Không được sao?"
"Được... Được." Cam Điềm Điềm nói chuyện còn có hơi cà lăm, trừng mắt nói: "Tớ chỉ không ngờ cậu sẽ đồng ý đi ăn cơm."
Cảnh Tiễn: "..."
Lúc này cô mới nhớ tới, mình đời trước, vì gầy đẹp hiếm khi ăn cơm trưa ở căn tin trường học, luôn về ký túc xá ăn chút trái cây hoặc uống nước, vẫn luôn một thân một mình.
Cho đến hôm nay, cô đã có tầm một tháng chưa ăn cơm.
Cảnh Tiễn cúi đầu nhìn thân hình của mình, thực sự không hiểu vì sao khi đó mình lại ngu như thế, vì bảo trì dáng người mà không ăn cơm, thật sự là... Hành vi rất ngu ngốc, cô âm thầm phỉ nhổ mình một chút, nhìn Cam Điềm Điềm, tìm cớ nói: "Tớ vừa nghĩ kỹ rồi, thật ra ăn cơm không gây béo, chỉ cần tớ không rượu chè hay ăn uống quá độ là được rồi."
"Đúng thế." Cam Điềm Điềm vội vàng nói: "Trước đó tớ đã không đồng ý với việc cậu tuyệt thực giảm béo rồi, huống hồ cậu cũng không mập."