Sau khi chuyện này kết thúc, Khương gia vội cắt bỏ hotsearch tránh ảnh hưởng tới con gái nhà mình. Suy cho cùng không cần biết Khương Vãn có phải nạn nhân hay không, cùng với đám người đó xảy ra chuyện gì thì vẫn có một số lời nói ác ý chỉ trỏ lên trên. Đa số nạn nhân cũng vì chuyện này mà không giám đứng ra làm chứng, bản thân cũng tự phong bế không tiếp xúc với người xung quanh. Mà Khương Vãn sau khi nghe được chuyện này cũng chỉ nói một câu:
" Con muốn đối diện với tất cả mọi chuyện tự tin đứng dưới ánh mặt trời, chứ không phải luôn luôn nấp sau sự bảo hộ của mọi người, cũng không bởi vì ngôn luận xằng bậy mà chuyện gì cũng không kể ra."
Mặc kệ cô bị lừa bán lại cùng với bọn chúng xảy ra chuyện gì thì cô cũng không cần phải chịu sự chỉ trỏ sau lưng của người khác. Sau khi nghe được lời nói của Khương Vãn, người trong nhà cũng không còn phong bế tin tức mà là cùng nhau đón nhận ngôn luận. Thứ hai là lúc Khương Vãn sắp đi học lại, ngôi trường mà cô học chính là trường cao trung số một ở Bắc Thành.
Buổi sáng sau khi ăn sáng xong, thay đi bộ quần áo thể thao trên người, ba người liền đem Khương Vãn đến trường học, lưu luyến nhìn cô bước vào cổng trường. Nhìn thân ảnh đã biến mất ở cổng trường, Lâm Tố Tố mặt trở nên lạnh lùng, nói:" Trong lớp mẹ đã đánh tiếng trước với giáo viên chủ nhiệm của Vãn Vãn nhắc nhở bạn cùng lớp không nên vì chuyện này mà xa lánh Vãn Vãn."
" Con liên hệ được với học đệ có em gái học cùng ban, để ý quan sát xem có người nào bắt nạt Vãn Vãn hay không."
Khương ba ba nhức nhức đầu nói:" Gần đây không khóa học nào cả không thể nhờ giúp đỡ vậy thì để ba đón Vãn Vãn tan học đi."
Ba người vào trong xe thảo luận một hồi nữa mới rời đi, đây là bọn họ phải bảo vệ tốt tâm can bảo bối của mình, tránh cho chuyện ngoài ý muốn có thể xảy ra lần nữa. Bọn họ không thể hồi tưởng nổi lúc nghe tin con gái/em gái bị bắt bọn họ đã sống khổ sở tới mức nào, một ngày trôi qua cứ như một năm vậy, đau đớn vô cùng.
Khương Vãn không biết được trong lòng người nhà lo lắng ra sao, cô đến lớp an tĩnh ngồi vào vị trí của mình lấy sách ra đọc. Trước lúc Khương Vãn trở về bọn họ cũng đã nghe không ít chuyện, lại ở lúc chủ nhiệm có đánh tiếng qua với bọn họ rằng Khương Vãn trở về cũng không dễ dàng gì. Nên đối với Khương Vãn không nên xa lánh mà nên quan tâm nhiều hơn.
Mà trong lớp có không ít bạn có bối cảnh biết được quá trình trở về của Khương Vãn cũng đã thảo luận trước không ít. Ngay lúc Khương Vãn ngồi xuống đã có một bạn nhiệt tình tiến lên hỏi:
" Cậu thật sự kém một chút nữa bị người xấu đánh cho tàn phế, cuối cùng còn đốt sạch một nửa gian nhà của hắn !"
Đám học sinh ở tuổi này cũng không suy nghĩ gì nhiều chỉ cảm thấy tò mò với những chuyện xảy ra trên người Khương Vãn thôi. Bình thường xem trên phim hoặc đọc truyện cũng chỉ phấn khích xem xem, không nghĩ tới Khương Vãn có thể ra tay dứt khoát như vậy.
Khương Vãn thấy mọi người hiếu kỳ, cũng không còn đọc sách mà kể lại :" Đúng vậy, lúc đó hắn muốn ra tay đánh chết tớ, tớ nhân cơ hội đánh lại hắn, nếu không thể đánh lại, tớ chỉ có thể để mặc hắn hành hạ sống dở chết dở." Trên tay Khương Vãn vẫn còn vết sẹo để lại tuy có dùng thuốc nhưng khi để cho người khác nhìn thấy không khỏi có chút dọa người.
Cả lớp hi hi ha ha nửa buổi cảm thấy Khương Vãn thật lợi hại. Hàng trước lớp trưởng là một nữ sinh nhìn qua, trừng lớn mắt :" Vương Tiền Tiền, cậu có phải rảnh quá không có việc gì làm liền hóng hớt gây chuyện đúng không, bài tập tiếng Anh cậu còn chưa làm xong đâu, lúc nữa tớ sẽ thu bài tập đấy." Lớp trưởng kiêm học sinh đại biểu của môn Anh lên tiếng không khỏi có tính uy hϊếp, Vương Tiền Tiền lập tức giơ tay đầu hàng trở về chỗ ngồi bổ sung bài tập. Cả lớp cũng hiểu rõ ý tứ của lớp trưởng nên cúi đầu làm tiếp chuyện của bản thân. Sau khi nói xong câu đó lớp trưởng lại quay ra nói chuyện với cô:
" Này Khương Vãn mọi người cũng chỉ là tò mò mà nhiều chuyện thôi, chứ không có ác ý gì đâu, cậu đừng có để tâm."
" Tốt " . Khương Vãn sau khi nghe xong mỉm cười gật gật đầu lên tiếng ý bảo mình ổn không để ý chuyện gì cả, sau đó lại tiếp tục giở sách ra xem.
Trải qua chuyện này các bạn học cũng ý thức được Khương Vãn trốn ra khỏi đó vô cùng khó khăn và nguy hiểm. Nghĩ nghĩ như vậy bọn họ cũng không có bát quái hay đàm tiếu gì sau lưng Khương Vãn cả. Lớp học sớm đã trải qua tiết thể dục buổi sáng đang nghỉ ngơi chờ đợi tiết toán tiếp theo.
Lão sư dạy toán tên đầy đủ là Triệu Duyệt, hai bảy hai tám tuổi, tính tình bên trong có cương có nhu trấn áp toàn ban, dáng người nhỏ, gương mặt thanh tú. Cô cũng là giáo viên chủ nhiệm của lớp bọn họ. Khi cô bước vào đầu tiên là quét mắt nhìn qua mọi người trong lớp, ánh mắt dừng lại ở bóng dáng Khương Vãn lộ ra nụ ngọt ngào trìu mến.
Khương Vãn cùng với ánh mắt của lão sư Triệu nhìn đến sau đó lại nhìn ở phía sau cô còn có một thân ảnh khác. Mọi người trong lớp cũng đều nhìn đến thân ảnh đó. Lão sư của bọn họ dáng người nhỏ nhắn, mà người nam sinh đứng sau cô lại cao hơn lão sư của bọn họ một cái đầu khiến bọn họ không khỏi chú ý. Nam sinh mặc một thân quần áo màu đen, đầu đội mũ cùng màu, mơ hồ thấy nửa khuôn mặt, trên người lại có khí tràng cường đại.
Triệu lão sư sau khi quan sát toàn bộ lớp học xong, tay đẩy đẩy gọng kính, lên tiếng giới thiệu:
" Bạn học này từ trường tứ trung cách vách chuyện đến sau này sẽ học tại lớp của chúng ta, tất cả mọi người cùng hoan nghênh chào đón bạn học mới nào." Đến khi giới thiệu xong lại quay ra kêu nam sinh vào trong:" Mọi người cùng với học sinh mới giới thiệu làm quen một chút."
Trong lớp lần lượt vang lên tiếng vỗ tay, không nhiệt tình cũng chẳng qua loa. Khương Vãn lúc này cũng cúi đầu trở lại đọc sách, ai cũng không thể quấy rầy cô học tập.
Nam sinh đến bên bục giảng, ánh mắt lãnh đạm, chỉ giới thiệu một câu ngắn gọn :" Phó Thầm."
Tất cả mọi người đều tiếp tục lắng nghe hắn giới thiệu tiếp nhưng chờ mãi chỉ nghe duy nhất một câu đó liền thôi, mọi người đều cảm thấy khó chịu, gì, chỉ có nói như vậy thôi, cứ như vậy mà giới thiệu xong rồi. Nhìn cũng là người mang bộ dáng soái khí sao lại tỏ vẻ lãnh khốc với bọn họ chứ. Bất quá cũng một số ánh mắt rực lửa đánh giá hắn. Bởi vì họ biết được hắn là ai.
" Này là Phó Thầm bên tứ trung, hắn giờ vậy mà lại chuyển đến nhị trung."
" Bên ngoài đồn đại giống nhau, hắn chính là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Phó thị."
" Là một soái ca rất lạnh lùng nha."
Tiếng nói ríu rít tâng bóc hắn xung quanh lớp học ánh mắt hắn không tự chủ được liếc đến người duy nhất không có biểu cảm thừa thãi nào trong lớp. Mà lúc này, Khương Vãn sau khi nghe đến tên của nam chính Phó Thầm cũng ngẩng đầu lên ánh mắt dừng lại trên người hắn.
Phó Thầm nhìn đến khóe miệng không tự chủ được nở nụ cười lạnh lùng, hắn biết không có một nữ nhân nào có thể cưỡng lại được nhan sắc của mình. Tất đều quỳ gối trước nhan sắc này của hắn. Nhưng làm hắn không ngờ được đó là, Khương Vãn chỉ liếc mắt nhìn lướt qua hắn như lướt qua không khí, sau đó lại tiếp tục cúi đầu đọc sách. Nụ cười trên gương mặt Phó Thầm trở nên cứng đờ, hắn híp đôi mắt xếch lại nhìn đến Khương Vãn có điểm tương đối quen mắt.
Chỉ là không đợi hắn suy nghĩ thêm, Triệu lão sư đã chỉ vào dãy bàn phía bên phải thứ hai đếm ngược từ dưới lên trên nói:" Bạn học Phó Thầm có vóc dáng cao, em đến chỗ đó ngồi đi."
Phó Thầm nhìn đến vị trí đó lại nhìn lại bàn sau cách vị trí Khương Vãn một khoảng chỉ chỉ nói:
"Triệu lão sư hay là cho em ngồi chỗ đó đi."
Hắn muốn xem xem bản thân cách cô gần như vậy, cô làm cách nào ở trong tình huống đó giả vờ như không nhìn thấy hắn. Mà tất cả chuyện này Khương Vãn đều không quan tâm, ánh mắt luôn dán chặt vào sách vở. Đối với nam chính bị đập hỏng đầu quên nữ phụ đã cứu mình thì cô cũng chẳng thèn để ý. Hơn nữa cảm xúc sinh ra của nguyên chủ lại là phiền chán càng khiến cô càng thêm bỏ qua người này. Phó gia có mẹ của cô đối phó là được, bản thân cô chỉ cần an ổn học tập.
Chủ nhiệm sau khi giới thiệu xong lại lên tiếng mọi người cùng hoan nghênh Khương Vãn đi học trở lại liền bắt đầu chính thức lên lớp.
Phó Thầm cảm nhận được tiếng vỗ tay này so với lúc nãy chào đón hắn nhiệt tình hơn hẳn. Bên kia Khương Vãn không để ý vấn đề này, chuyên tâm nghe lão sư giảng bài. Rất nhanh liền có thể hiểu giải được bài tập. Nhưng lúc trước đó sử dụng trí năng học tập chỉ cho ra kết quả chứ không trình bày quá trình nên theo thói quen cô cũng chỉ tính ra được đáp chứ không biết trình bày cách giải ra sao.
Khương Vãn cũng có ý định làm cái hệ thống trí năng như vậy để học tập nhưng bất quá đợi cô lập trình được kiến thức cho nó thì bản thân cô cũng đã già rồi hơn nữa tuy thế giới này phát triển nhưng phần cứng dùng làm hệ thống trí năng không được tốt cho lắm. Cô chỉ đành cất giấu ý tưởng này. Chuyên tâm học tập thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó mà chuông vang tan học đã reo lên. Một số học sinh chờ không được lão sư đi ra đã vội nằm bẹp trên bàn, số còn lại thì chăm chỉ làm bài. Khương Vãn một bên vừa xem sách vừa luyện khí năng. Luyện khí có thể giúp cơ thể điều hòa tốt lại nâng cao sức khỏe của bản thân đối với cô là chuyện có lợi vô cùng.
Khương Vãn bên này chăm chỉ học tập thì cái tên buôn người bên kia đang phải trốn chui trốn lủi. Ít nhiều có người trở giúp hắn, hắn mới có thể thoát khỏi tay của cảnh sát. Hắn buôn người nhiều năm như vậy, trên tay cũng từng dính mạng người nếu để bị bắt chắc chắn sẽ bị tử hình.
Nghĩ đến đây hắn không khỏi hận đến nghiến răng. Con ranh kia không ngờ lại là người Khương gia có tiền có quyền, đem hắn phong bế khắp nơi. Không nghĩ tới một đứa con gái chưa trưởng thành, lúc trước nhìn đến bộ dáng sợ hãi cùng chim cút giống nhau lại không nghĩ tới đối phương không nhưng thông minh mà còn quả cảm hơn hắn tưởng. Cô thậm chí còn nhìn ra được Ôn Thục chính là người của bọn hắn.
Đường lui bị chặn toàn bộ, oán hận tích tụ trong l*иg ngực, hắn nhất định phải trả thù Khương Vãn đem cô bắt lại bắn ở nơi xa xôi khác. Hắn lại nghĩ đến người giúp mình, tựa hồ cũng hận Khương Vãn, đối phương thần thông quảng đại trở giúp hắn nhưng lại không tự tay ra xử lý Khương Vãn. Nhìn đến kiếp sống đào tẩu mệt mỏi này hắn cũng không còn dư tinh lực mà để ý đến chuyện này nữa.