Xuyên Nhanh: Ai Dạy Ngươi Làm Vậy Nhân Vật Phản Diện

Chương 7: Bạch Nguyệt Quang Nữ Phụ 7

Sau khi xác định được mục đích và ý tưởng của bản thân Khương Vãn liền vùi mình vào học tập tìm tòi nghiên cứu. Bản thân nguyên chủ đang học cao trung sắp hết học kỳ một của lớp mười, sáu tháng cuối năm sẽ bước lên lớp mười một.

Có lẽ vì bản thân tác giả đã viết bạch nguyệt quang nữ phụ trừ ác độc ra thì tất cả mọi tài năng đều danh xứng với thực. Cho nên hiện tại trên người Khương Vãn cầm, kỳ, thi, họa, khiêu vũ đều có đủ. Bản thân cô đánh đàn vẽ tranh miễn cưỡng cũng làm được, còn vấn đề khiêu vũ chân cô đang bó thạch cao chắc cũng không ai kêu cô khiêu vũ.

Kết hợp mọi thứ, đến thời điểm thi học kỳ cô phải bắt kịp trình độ trước đó của nguyên chủ. Cha mẹ Khương cùng với anh trai cũng không có nghiêm khắc đối với chuyện này. Con gái vừa mới gặp chuyện nửa tháng trước bọn họ đều sợ hãi lo âu chỉ mong con gái/em gái bình bình an an sống tốt là được rồi. Tính cách của Khương Vãn chính là đã nói thì sẽ làm, liền sau khi ăn cơm xong, cô lên phòng bắt đầu học tập. Học tập đối với Khương Vãn mà nói giống như ăn cơm với uống đều tự nhiên.

Bản thân lúc trước ở Lam tinh chưa từng có cơ hội đọc sách, không phải chỉ mình cô mà tất cả mọi người ở đó điều vậy. Sau khi tới hành tinh rác có điều kiện cô cũng kiên trì học tập cùng với chăm sóc sinh hoạt của bản thân. Cô không cảm thấy đó là đều cực khổ bởi vì trí thức chính là sức mạnh. Đối với thế giới trước kia thì thế giới này điều kiện học tập là tốt nhất.

Cô đem tất cả sách cùng kiến thức ngắn gọn sửa sang lại tuy có chút khó khăn nhưng đối với cô lại là một loại khiếu chiến khiến cô rất có hứng thú. Trong tay cô là sách ngữ văn, toán, hóa học, sinh học của sơ trung không ngờ được nó vẫn được giữ lại mà không phải bị vứt.

Khương Vãn lúc trước học là dựa vào trí năng đem phần lớn sách vở điểm điểm ở đầu trang. Qua nửa giờ sau cô mới đem thói quen này bỏ đi.

Khiến Khương Vãn phải phiền não đó chính là cha mẹ cùng với anh trai thường xuyên gõ cửa phòng của cô. Kể từ khi biết được sau khi Khương Vãn trở về chuyện đầu tiên làm chính là vùi đầu vào sách vở học tập, mọi người đều cảm thấy vừa khẩn trương vừa lo lắng. Vốn dĩ ban đâu nguyên chủ chưa từng trải qua sóng gió gì trong đời , bản thân lại vẫn mang trong mình tính cách của trẻ con, tuy rằng có yêu thích học tập nhưng đôi khi cũng là nhìn thấy sách vở không buồn ngủ thì cũng chính là quấy khóc một hồi.

Bản thân Khương Vãn lại biểu hiện quá mức bình tĩnh. Xem chuyện bị lừa bán như một bước đệm nhỏ lướt nhẹ qua giống với khi ngã cảm giác giống nhau hết thảy trôi qua đều hết sức bình thường. Nếu như bình thường thấy cô như vậy họ chắc chắn cảm thấy rất an tâm. Nhưng lúc trước gặp bác sĩ có nói qua, nếu chịu đả kích lớn, phần nhiều đối phương sẽ mang tâm tình kích động tránh ghét người lạ, hoặc tỏ ra bản thân bình tĩnh, mọi chuyện đều bình thường nhưng lại đem bản thân phong bế lại sinh ra tính cách quái gỡ xa cách với mọi người.

" Tôi quan sát thấy Vãn Vãn cũng không biểu hiện sợ hãi hay né tránh gì với người lạ xung quanh lúc nghỉ ngơi trên đường."

" Cảm xúc cũng ổn định, ở trong phòng khách lúc nãy cũng mỉm cười."

" Cùng với mọi chuyện diễn ra bình thường trừ biểu hiện so với thường ngày có một chút khác biệt."

Mọi người đều yên lặng nhẹ nhàng mở ra một khe hở nhỏ trên cánh cửa, ba đạo ánh mắt đều nhìn chằm chằm bóng lưng ngồi trước bàn học trong phòng nhỏ giọng thảo luận. Từ nhỏ Khương Vãn chính là đứa trẻ tài năng hơn người khiến bọn họ vô cùng hãnh diện. Nhưng một đường thuận lợi như vậy lại bất thình lình nhảy ra vụ bắt cóc nếu nói Khương Vãn không có bóng ma tâm lý bọn họ chắc chắn không tin.

Vạn nhất không chú ý tới, cô tự phong bế bản thân trở thành đứa quái dị thì sẽ như thế nào.

Tuy rằng nhìn Vãn Vãn biểu hiện như vậy họ rất vui nhưng là bản tính của cô vốn dĩ không phải như vậy. Tại thời điểm nghĩ đến điểm này, bọn họ ba người thay phiên nhau đưa nước, bánh, hoa quả lên cho Khương Vãn. Đã hết đồ qua, không biết nên lấy lý do gì tiếp tục đi vào thì ngay lúc bọn họ đang thảo luận nên làm gì tiếp thì Khương Vãn đã đứng trước của nói:

" Ba, mẹ, anh trai, con không có việc gì cả, ngày trước không có chuyện gì khiến con phải canh cánh sầu lo trong lòng nên mới biểu hiện vô tư vo lo, bây giờ trải qua chuyện này càng khiến con phải cố gắng nâng cao năng lực của bản thân tránh cho bản thân lại lần nữa rơi vào hoàn cảnh không tốt, con thực sự không có gánh nặng tâm lý gì đâu ạ, mọi người cứ yên tâm tin tưởng ở con."

Chẳng qua lúc trước bản thân cô đã trải qua nhiều khó khăn cùng nguy hiểm nên đối với sự việc lần này cũng không gây nên cảm giác gì lớn trong lòng cô cả. So với suy nghĩ chuyện này chẳng bằng cố gắng học tập thật tốt. Ba người ánh mắt nhìn đến Khương Vãn không khỏi cảm thấy xấu hổ, vội đứng lên vào phòng, cùng đối diện nói chuyện với nhau. Lời Khương Vãn nói và biểu hiện của cô không khỏi khiến ba người bất ngờ. Đối với Khương Vãn chỉ mới mười lăm tuổi lại có thể biểu hiện ổn trọng cách xa so với bạn bè cùng trang lứa như vậy. Không đau khổ, không oán trách mà hướng về nhân sinh phía trước mà phấn đấu cố gắng , chuyện xảy ra ngày đó như càng mài dũa thêm tâm tính của cô.

Trầm mặc một lúc, mẹ Khương giơ hai cầm lấy bả vai Khương Vãn nói:" Tốt, mẹ và ba cùng anh trai con đã biết, con cứ cố gắng học tập cho tốt đi." Lâm Tố Tố coi như đã hiểu ý định của con gái bà, cũng muốn cho mọi người trong nhà bình tâm lại một chút, không nên vì tiết tấu nhẹ này mà đánh gãy bầu không khí.

Anh trai Khương cũng gật đầu, em gái hắn kiên cường như vậy đúng là khiến hắn phải lau mắt mà nhìn. Sau đó ba người cùng trở lại phòng của bản thân trả lại không yên tĩnh cho Khương Vãn học tập.

Khương Vãn trở lại bàn nhanh chóng nhập tâm đám chìm vào đại dương tri thức. Mỗi một trang được lật đi, ký ức học tập của nguyên chủ cũng trở về, cô đem hai loại trí thức giao nhau cùng phân tích lý giải sự ảo diệu trong đó. Nếu có phần nào cô không hiểu, lại nhấp enter trên máy tính tìm kiếm đáp án, còn có thêm cả video giáo viên giảng dạy bên trong, tuy rằng động tác sử dụng có hơi không quen một chút, nhưng luôn có biện pháp giải quyết mà.

Khi bạn chuyên chú làm một việc nào đó thì thời gian trôi qua rất nhanh. Khương Vãn sau khi phân tích xong sách ngữ văn, ngẩng đầu lên thì đã là xế chiều. Cô vươn mình một cái, đứng dậy chuẩn bị xuống lầu hoạt động một lát rồi ăn cơm tối luôn. Khương gia căn bản ăn cơm tối khá sớm, bình thường sẽ đúng sáu giờ chiều cùng dùng bữa. Nguyên lai từ nãy đến giờ ba người đang phân vân không biết có nên gọi Khương Vãn xuống ăn cơm hay không thì đã thấy Khương Vãn bước xuống lầu rồi.

Sau khi cơm được dọn lên, mẹ Khương vội nắm tay con gái ngồi xuống nói:" Lúc trưa chúng ta chỉ ăn có mấy món đơn giản, lúc chiều mọi người đi mua thêm nguyên nấu ăn, còn có món bít tết Vãn Vãn thích ăn nhất nữa đấy, lại thêm cả bánh bông lan."

Kỳ thật lúc trưa bữa ăn không tính là đơn giản bốn món mặn một canh. Khương Vãn ăn đến là no, từ trước tới nay cô chưa từng có lần nào được ăn no như vậy. Lúc trước ở Lam tinh cuộc sống đói khát, đến hành tinh Trí Vân (trí tuệ) cô lại chỉ sử dụng dịch dinh dưỡng căn bản không có nhìn ra được vị gì. Chỉ là không nghĩ tới bản thân không để ý về việc này nay lại được nếm thử được hương vị chân chính của đồ ăn, quả thật đúng là quá tuyệt vời. Mọi người thấy Khương Vãn ăn đến vui vẻ, thì liền cùng nhau tranh gắp đồ ăn cho cô, hy vọng có thể vỗ béo con gái/em gái thêm một chút.

Bản thân nguyên chủ trước đó cũng là dáng người mảnh mai, cô lại vì ăn quả dại trong lúc bỏ trốn nên khiến thân thể càng gầy đi không ít. Dùng xong cơm chiều, Khương gia sớm đã hẹn trước với bác sĩ tư nhân kiểm tra toàn diện cho Khương Vãn. Cha mẹ Khương lo lắng con gái ở trong rừng nhiều ngày như vậy thì sẽ nhiễm một số bệnh mà bọn họ không biết. Khương Vãn biết được nguyên nhân cũng ngoan ngoãn làm theo yêu cầu. Kiểm tra cơ thể xong, mọi người cùng trở về, Khương Vãn lại tiếp tục vùi mình vào ôn tập kiến thức sau đó lại đúng mười giờ rưỡi bắt đầu lên giường ngủ.

Khương Vãn cảm xúc luôn luôn ổn định, bảy giờ báo thức reo lên liền rời giường. Vệ sinh cá nhân, thay xong quần áo xong cô bắt đầu một số động tác rèn luyện thân thể quanh khu nhà. Mặc kệ như thế nào sức khỏe mới là quan trọng nhất.

Bảy rưỡi quay trở lại mọi người trong nhà đã ngồi vào bàn ăn, cô cũng tiến vào cùng ngồi xuống dùng bữa sáng. Lúc trước bởi vì chuyện mất tích của Khương Vãn, người trong nhà đều lùi lại công việc của bản thân dốc toàn bộ tâm trí cùng sức lực đi tìm cô. Hôm qua sau khi xác định bản thân Khương Vãn cảm xúc tất cả đều tốt lúc này mới chuẩn bị quay lại làm việc.

Lại nói bọn buôn người bên kia Khương Vãn cũng đã cung cấp đầy đủ thông tin cũng như bức tranh phác họa chân dung của bọn chúng nên cô không cần lại phải đến cục cảnh sát lấy khẩu cung nữa. Bọ họ chỉ cần chờ đám người đó bị cảnh sát tóm gọn hết là được.

Khương gia tất cả mọi người đều có đủ tài năng lẫn nhan sắc đỉnh cao. Khương ba ba tuy tuổi cũng đã ngoài năm mươi nhưng lại là một người nho nhã lịch sự, mắt đeo kính gọng vàng, nhìn giống như chỉ tầm bốn mươi tuổi, là một giáo sư đại học văn học. Khương mẹ bề ngoài là người ôn nhu, gặp cô cũng là một người mẹ dịu dàng nhẹ nhàng nhưng thực chất lại là một nữ cường nhân. Công ty Khương có trị mấy trăm triệu đều là do mẹ của cô quản lý. Khương Túc hai mươi ba tuổi mới tốt nghiệp đại học đang thực tập tại công ty của gia đình. Công ty Khương gia phát triển ở nhiều mạng như sản xuất giấy, đồ dùng dân dụng, mỹ phẩm.. v..v. Mọi người trong nửa tháng đều là làm việc tại nhà thuận tiện tìm kiếm Khương Vãn, hiện tại Vãn Vãn của bọn họ đã trở lại cũng không thể làm việc giống như trước đây được nữa.

Ăn xong bữa sáng Lâm Tố Tố nói đến hôm thứ bảy mọi người liền đi nhà cũ thăm ông bà nội. Chuyện Khương Vãn mất tích vẫn luôn không nói với bọn họ, lúc trước còn nhắc nhở đến thăm lần này trở về được thì cũng nên đi qua gặp cho hai ông bà an tâm. Mọi người nghe vậy cũng vội gật gật đầu. Khương Vãn cúi nhẹ người thở dài một tiếng. Căn bản dựa theo kịch bản lúc trước hai lão nhân gia nhận được tin dữ của cháu trai cháu gái liền đột tử qua đời.

Khương Sĩ cùng Lâm Tố Tố mất đi tất cả, vốn vẫn còn mang hy vọng tìm kiếm con gái lại bị Phó gia truyền tin nói con gái mình đã chết, liền mất đi mọi hy vọng mà nghĩ quẩn muốn cùng gia đình cùng nhau đoàn tụ dưới cửu tuyền. Biết được tất cả nữ phụ làm sao có thể không hận đến mức muốn gϊếŧ chết nam chính cho được.

Nguyên lai thế giới còn muốn quay ngược thời gian đem nữ phụ một lần nữa trải qua mọi chuyện còn không cho nữ phụ được phép phản kháng. Nếu nữ phụ cứ như vậy mà đồng ý thì không bằng rời đi cùng với người nhà đoàn tụ dưới hoàng tuyền.

Bất quá hiện tại cô đã xuyên tới đây, nữ phụ mong muốn có một cuộc sống tốt đẹp cô sẽ giúp cô ấy thực hiện được.