Ngây Ngô

Chương 9: Tổ tiếng Anh

Tống Doanh cùng Cố Hàm tiếp tục chiến tranh lạnh. Hai người đều đang hối hận, Cố Hàm hối hận mình đã nói quá nhiều, Tống Doanh hối hận mình để lại dấu vết. Chuyện của cô và Mạnh Xuyên Giác cũng không muốn cho các bạn học cấp ba biết, cô nên mỉm cười cho qua, chứ không phải là tỏ ra thực sự tức giận. Tức giận, đã lâu cô không có loại cảm xúc thái quá này. Cô đã mang tất cả cảm xúc hóa thành một gương mặt tươi cười, vì sao đối với Cố Hàm thì vẫn luôn tức giận?

Còn Cố Hàm, vốn dĩ bị thương một chút chỉ không tiện cử động, nhưng trong lòng lại nặng nề khó hiểu. Hắn vốn dĩ đã không nói nhiều, mấy ngày hôm nay thì gần như là một lời cũng không thốt ra chỉ liều mạng mà học hành. Vùi đầu khổ học, giống như muốn chứng minh cho một người nào đó nhìn thấy, cũng giống như đang muốn hơn thua với ai đó. Hơn nữa còn là cố tình chọn loại đề siêu khó mà làm, không làm ra thì thề không bỏ cuộc.

“Người anh em, loại đề thi này chắc chắn sẽ không ra, cậu không thấy mình đang lãng phí thời gian à?” Tống Doanh cuối cùng cũng không vừa mắt nữa, bản tính thích nói chuyện và lo việc bao đồng không thể thay đổi được, đã mở miệng bắt chuyện trước. Cho dù là Cố Hàm có thể có ý kiến với cô, nhưng cô vẫn có phẩm chất tốt đẹp lấy ơn báo oán. Cố Hàm thuộc vào loại cố chấp khó mà thay đổi được, làm loại đề này đối với hắn mà nói không có lợi ích gì, nhưng hắn hết lần này đến lần khác cứ cầm lên là không buông xuống, nhất định phải có đáp án mới thôi. Tống Doanh lại là kiểu người lười biếng vừa nhìn thấy đã phiền, lập tức buông ra, dù sao thi đại học cũng không có khả năng thi đề kiểu này, nếu thật sự xui xẻo phải thi, thì đến khi đó rồi mới nghiên cứu, cô cũng không cảm thấy là quá muộn đối với mình.

“Cậu không cần quan tâm tôi!” Cố Hàm mở miệng hết sức bực bội, trong lòng càng khó chịu vì lời nói của cô, cô đây là khinh thường hắn sao? Không nghĩ hắn có thể làm được à? Chẳng lẽ chỉ có Mạnh Xuyên Giác là thiên tài, còn Cố Hàm hắn là ngu ngốc sao?

Sắc mặt Tống Doanh trầm xuống, tính tình của cô cũng rất quật cường, tuy rằng mấy năm nay cũng đã hết sức nhẫn nhịn, nhưng chỉ là luyện đến trình độ không cãi lại mà thôi. Huống hồ áp lực là bởi vì hai người sống cùng một mái hiên, Nhưng cô lại không dựa vào Cố Hàm bất kỳ điều gì, tất nhiên là lập trường bất đồng, cô luôn không thể chịu đựng được sắc mặt của người khác, liền quay đầu sang một bên, không quan tâm đến hắn nữa.

Phương thức tức giận của Tống Doanh rất kỳ quái, nếu không phát tác ra được trong lúc giận dữ, thì sẽ chậm rãi lắng đọng sau đó trở thành trầm lặng. Trừ phi đối phương xin lỗi, nếu không cô sẽ không để ý tới đối phương, mặc kệ có chuyện gì cũng sẽ không chủ động mở miệng. Cô thường nói mình tức giận chính là tự trừng phạt bản thân mình, bởi vì có những lúc dù thỉnh cầu thì đối phương cũng sẽ vì sĩ diện mà không nói lời nào, lại vào lúc khi đối phương thỉnh cầu mình thì chỉ cần một câu xin lỗi là có thể giải quyết tất cả mọi uất ức.

“Xin lỗi.” Bên cạnh truyền đến tiếng xin lỗi không hề đổi lấy một câu sang sảng “Không sao, dù sao con người của tôi cũng thần kinh thô.” của cô như thường lệ, cô chu môi, không để ý tới hắn.

“Là tôi không tốt, gần đây có chút… thất thường…” Cố Hàm nói rất nhỏ, trong phòng tự học ồn ào dường như không thể nghe thấy.

“Cậu thất thường thì cũng không nên trút giận vào tôi! Tôi đâu có làm gì tổn hại đến cậu.” Cô là vì muốn tốt cho hắn, hắn lại bày vẻ mặt kia ra cho ai xem?!

Trong lòng cực kỳ uất ức, vì sự quan tâm của mình không được người ta để vào mắt.

“Tôi là giận chó đánh mèo, một người đàn ông vô dụng như tôi, ngốc như tôi, vậy mà lại đi ảo tưởng…” Hắn bỗng nhiên im miệng, cả bản thân mình cũng không biết mình muốn nói gì.

Hắn… Là đang tức giận cái gì? Tống Doanh nghi ngờ.

Trong đầu bỗng dưng nhớ lại một sự kiện, chính là vào năm lớp 9, trong một lần kiểm tra, cô lại xếp hạng trước người kia. Cô chỉ thuận miệng nói vài câu vui đùa, hắn đã tức giận. Sau khi tan học cũng không để ý đến cô, một mình đi về nhà. Cô đi theo phía sau lưng, nhìn bóng dáng người nọ, muốn xin lỗi, nhưng một câu cũng không nói nên lời. Cảm giác lúc đó, chính là muốn hòa vào trong dòng xe cộ, để cho một chiếc xe nào đó tông trúng, gây nên chuyện ồn ào, kéo người kia quay đầu lại.

Cho đến khi quay về nhà, một lát sau, người kia mới gọi điện thoại đến nói xin lỗi, nói rằng thì thành tích không tốt mà tâm trạng bất thường, không có liên quan tới cô, không nên giận chó đánh mèo với cô. Còn cô, phải thật lâu sau đó, mới biết được sự thật. Tâm trạng người kia không tốt không phải bởi vì thành tích, điểm số lần đó của người kia cũng không tệ, mà là người đó cho dù có học hành đến mức nào thì cũng không thể vượt qua cô. Ở trong lòng người kia nam sinh thì phải có thành tích tốt hơn nữ sinh… ít nhất là, đối với bạn gái của mình mà nói, thì phải có thành tích vượt trội.

Cho nên, sau này cô vẫn luôn cẩn thận, tránh nói về chuyện thành tích trong trường, cũng cố gắng không bày ra trạng thái nhẹ nhàng, ngay cả làm bài, cũng bất giác chậm hơn người kia một bước. Nhưng cho dù là vậy thì kỳ thi cuối cấp, cô vẫn cao hơn người kia một điểm. Cô rất hài lòng với kết quả này, bởi vì trong lòng cô thật ra vẫn luôn âm thầm phân cao thấp, không muốn vượt qua người kia làm cậu ta không vui, nhưng cũng không muốn thua cuộc. Cho mãi đến khi bọn họ không còn học chung nữa, cô cũng không còn lòng dạ cạnh tranh, mặc kệ người kia lấy hạng nhất hay hạng nhì, cô chỉ duy trì top hai mươi là được.

“Là vì cậu không cam tâm à? Không cam tâm thua tôi? Bởi vì tôi không cần cố gắng, bởi vì tôi học quá thảnh thơi à? Bởi vì tôi… thông minh sao?” Tống Doanh hỏi, không biết là đang hỏi ai.

Vậy sao? Cố Hàm tự hỏi chính mình. Hắn là vì không cam tâm thua cô sao?

Không phải … người hắn không cam tâm thất bại không phải cô, mà là…

“Tống Doanh, cô Tiết bảo cậu đi đếm bài thi!” Một nữ sinh đứng ở trước cửa A3, hô xong liền xoay người bỏ đi.

Tống Doanh đứng dậy, cô ngồi bên trong, muốn đi ra ngoài thì Cố Hàm cũng phải đứng lên, phòng học nhỏ, không có cách nào.

Cố Hàm đứng lên, khẽ gật đầu với cô: “Tôi và cậu cùng đi, giúp cậu đếm bài thi.”

“A?” Tống Doanh sửng sốt, suýt chút nữa thì vướng ngã. Cô đã quen một mình đi tới tổ tiếng Anh làm việc cực nhọc, có người giúp đỡ, thì chưa bao giờ.

☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆

Tổ tiếng Anh lớp 10 và 11 ở lầu 3, tổ tiếng Anh lớp 12 lại ở lầu hai, điểm này Tống Doanh vẫn luôn cảm thấy rất kỳ lạ. Cũng may tổ tiếng Anh lớp 12 đối diện sườn thang lầu, từ A3 xuống lầu là tới, cũng xem như tương đối gần, không cần quá mức bôn ba … tội nghiệp cán sự tiếng Anh của tám lớp còn lại, phải đi qua một hành lang thật dài, còn phải đi xuống lầu, vô cùng đáng thương.

Đẩy cửa phòng tổ tiếng Anh, Tống Doanh đã chuẩn bị thật tốt tâm lý, đi vào. Cố Hàm đi theo phía sau cô, chỉ thấy cô lập tức đi đến trước mặt cô Tiết, không hề nhìn ngó lung tung.

Cô không nhìn, nhưng hắn lại thấy. Bên cạnh là cán sự tiếng Anh lớp A4 Lưu Lị Dĩnh và Mạnh Xuyên Giác đến giúp việc. Hai người vừa cười vừa đếm, không có bất kỳ kiêng dè gì.

“Ủa? Cố Hàm, em tới giúp Tống Doanh à?” Cô Tiết phân công nhiệm vụ xong, nhìn thấy Cố Hàm, thuận miệng nói, “Đáng lý nên tìm người giúp từ lâu, một nữ sinh như Tống Doanh vừa đếm vừa sắp xếp, nhiều bài thi như vậy rất khó làm! Biết thì nghĩ Tống Doanh tự mình không muốn tìm người giúp, không biết còn nghĩ rằng cô ngược đãi em ấy! Tiểu Diệp cứ luôn là oán trách cô ức hϊếp em gái cô ấy.” Tiểu Diệp là Diệp Tâm, giáo viên tiếng Anh lớp 11, vợ của anh họ Tống Doanh.

“Em có sức, chuyện này có là gì. Đông người, chỗ này cũng không chứa hết.” Tống Doanh nói một câu lại gợi lên sự oán giận của cô Tiết đối với diện tích văn phòng nhỏ bé, Tống Doanh ôm một chồng bài thi lên, bảo Cố Hàm sắp xếp theo số thứ tự, còn mình bắt đầu tập trung đếm.

Không ngẩng đầu, không ngẩng đầu. Không nghe, không thấy, không biết. Nhìn bài thi, nhìn đề tiếng Anh bên trên, lại đọc một bài thơ cổ trong lòng. Thiên trường địa cửu hữu thời tẫn, thử hận miên miên vô tuyệt kỳ -- a, đọc sai thơ rồi, hẳn là nên đọc thơ Tô Thức. Đọc câu: “Ai thấy người cô độc, mờ nhạt bóng cỏ hồng” “Chợt sợ lại quay đầu, Có hận không người biết. Chọn khắp cành cây chẳng đâu yên, Vắng lặng khi bơn cát.”, đọc câu “Trên tuyết ngẫu nhiên lưu dấu lại, Nhàn bay nào có biết đông tây!”... lại sai rồi, lại sai rồi, nên đọc thơ Thôi Hộ “Khứ niên kim nhật thử môn trung, Nhân diện đào hoa tương ánh hồng. Nhân diện bất tri hà xứ khứ, Đào hoa y cựu tiếu đông phong”…

Tâm loạn thành một cụm rối bời, giống như những lần trước đến đây đếm bài thi… hoặc là, càng rối loạn hơn, bởi vì giờ phút này bên cạnh lại có thêm một người. Con số và câu thơ trộn lẫn vào nhau, tách ra đều là rành mạch, cùng ở bên nhau lại hỗn loạn như thế. L*иg ngực nghẹn tức đến khó chịu, thần trí lại vô cùng tỉnh táo. Tội gì tội gì, tội gì phải đến đây chịu khổ, lại còn phải chịu vất vả…

Nhân sinh tự thị hữu tình si, thử hận bất quan phong dữ nguyệt…… Phong nguyệt không làm loạn không được cõi lòng, tình cũng không quấy nhiễu, chỉ là mỗi người tự làm rối rắm bản thân, tình cảm không lo lắng, mỗi người lại tự sầu. Từ hôm mùng một đó đến bây giờ, đã gần 6 năm, tình cảm này, rốt cuộc có thể sâu sắc bao nhiêu? Tự làm phiền mình, là đau như thế nào?

“Tôi làm xong rồi.” Cố Hàm nói, ba bộ bài thi thì có hai bộ đều đã được hắn phân ra, chỉ có Tống Doanh vẫn còn giãy giụa ở tờ thứ ba bộ bài thi đầu tiên. Hắn giật lấy bài thi trong tay cô bắt đầu đếm.

“Tôi đã đếm được 32 tờ…” Tống Doanh nhỏ giọng nói, Cố Hàm lại như không nghe thấy. Hắn đếm rất nhanh, chỉ chốc lát đã xong, sắp xếp lại rồi giao cho cô Tiết.

“Ừ, nam nữ phối hợp làm việc không biết mệt, quả nhiên hiệu suất gấp đôi.” Cô Tiết trêu bọn họ sau khi giao một bộ đề cho Tống Doanh “Bộ đề này là bài tập hôm nay, làm phiền các em, về phòng học đi!”, Tống Doanh nhận lấy, nói câu “Hẹn gặp lại cô”, sau đó xoay người.

Lúc đi ngang qua hai người hết sức ăn ý của lớp A4 kia, Tống Doanh cúi đầu, không hề do dự mà đi qua.

Người đi qua, trái tim thì sao?

☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆

“Cậu thích cậu ta?” Vừa ra khỏi cửa, Cố Hàm đã giật lấy bài thi trong tay cô, cũng không quay đầu lại. Tống Doanh ở phía sau cãi lại, lên lầu được một nửa bậc thang, ở lối rẽ tầng hai và tầng ba, Cố Hàm dừng lại. Thanh âm trầm thấp như từ dưới nền đất phát ra.

Hắn đang tức giận. Đây là suy nghĩ đầu tiên của Tống Doanh. Giọng hắn rất bình tĩnh, cô lại biết, hắn đang tức giận.

Vì sao? Vì cô thất thần? Vì cô chậm chạp? Cô quá tập trung vào suy nghĩ của mình, chậm trễ việc trong tay, khiến hắn mất thời gian… nhưng mà, cô vốn dĩ cũng không bảo hắn tới!

Hơn nữa… Tống Doanh cắn môi dưới, chậm hơn cô còn có người khác mà? Người ta có đôi có cặp, đi sớm về trễ hơn cô, hắn hà tất phải chỉ trích cô “bỏ quên nhiệm vụ”?

Hơn nữa, cô có thích người kia hay không, liên quan gì đến Cố Hàm hắn?

Cố Hàm bất động, Tống Doanh cũng bất động, một câu cũng không nói, chỉ là đứng yên, nhìn bóng lưng người trước mắt. Bây giờ vẫn là thời gian tự học, huống chi thang lầu này vốn dĩ đã ít khi có người đi qua, hai người bọn họ ngừng lại nơi này cũng sẽ không có ai nhìn thấy. Là đang trốn học rồi nhỉ, cô mơ màng nghĩ.

Cố Hàm không nghe thấy câu trả lời, chậm rãi xoay người lại. Một đôi mắt trong không gian tăm tối của thang lầu, lại đặc biệt sáng đến đáng sợ. Tống Doanh đối diện với con ngươi này, đồng tử co rụt, ánh mắt rũ xuống.

“Cậu… Thích cậu ta? Từ lúc cấp hai đã thích, từ khi hai người ngồi cùng bàn phải không?” Giọng nói mang theo một chút áp bức, vang vọng trong không gian nhỏ hẹp, “Cho dù cậu ta chưa bao giờ thích cậu?”

“Làm sao cậu biết cậu ta chưa từng thích tôi…” Thốt ra câu này xong, Tống Doanh liền hối hận mình đã quá nhanh miệng, cô cắn môi, trong lòng càng thêm chua xót.

“Có nghĩa là hai người mới là một đôi, sau khi vào cấp ba, Lưu Lị Dĩnh xuất hiện, các cậu mới chia tay?” Cố Hàm ép sát, hắn và Tống Doanh tranh đấu đã hơn một năm, nhưng hắn thà rằng nhìn thấy một cô gái mắng to ghen ghét đến mất đi nhan sắc, cũng không muốn nhìn thấy một cô gái đến cả đếm bài thi cũng sắp khóc lên.

“Không phải vì cô ta.” Tống Doanh khẽ cười, cho dù càng giống như cười khổ, “Cô ta chỉ là kẻ thứ ba vô tội, cho dù cô ta có biến mất ngay lập tức, thì tôi có được lợi ích gì? Trách cứ cô ta thì tôi dựa vào cái gì chứ? Cô ta chỉ vô tình làm kẻ thứ ba, khúc mắc giữa chúng tôi, đã có từ trước khi cô ta xuất hiện. Tuy rằng tôi rất phẫn nộ, nhưng tôi hiểu, trút sai lầm lên cô ta là không đúng… phải như nàng hậu Lương Tĩnh Như, không trách móc ai, mới là thái độ chính xác nhất.”

Cố Hàm sửng sốt, lúc mua đĩa album kia, hắn và cô còn chưa ngồi cùng bàn, chỉ là bàn trước bàn sau. Nhưng hắn mua album kia, dường như là bởi vì nghe được phía sau thường có âm thanh khiến người ta phiền muộn cất lên, hát khe khẽ.