Người bên cạnh đưa tới một bàn tay, nâng chiếc bàn của cô lên, đặt sang bên cạnh với một bộ dạng dường như không hề tốn chút sức lực nào. Tống Doanh ngơ ngác nhìn Cố Hàm, thấy hắn vì di chuyển chiếc bàn giúp cô mà để cho chồng sách chỉnh tề của mình có chút lộn xộn, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì mới tốt.
Cố Hàm thu dọn lại mọi thứ, nhìn về phía Tống Doanh, thấy cô ngơ ngẩn nhìn mình, bất giác khuôn mặt cũng đỏ lên chỉ lẩm bẩm mà không biết phải nói gì. Hai người quen biết đã hai năm rưỡi, từ thời gian đầu còn nói cười cho đến khi chiến tranh, chưa bao giờ có khoảnh khắc nào giống như lúc này. Trong đầu dường như đã không còn như cũ nữa, trước mắt chỉ là con ngươi của đối phương dường như có thể nhìn thấy được điều gì đó rồi cũng giống như chưa từng nhìn thấy gì... Trong lòng có cảm giác bất an hoảng loạn nhưng cũng có chút chờ mong, Tống Doanh có cảm giác như vậy, Cố Hàm càng có cảm giác này mạnh mẽ hơn cô mấy phần. Biểu hiện của con người có thể giả vờ nhưng đôi mắt thì sẽ vạch trần lớp vỏ ngụy trang này.
“A…” tiếng kêu của Tống Doanh đã phá vỡ không khí kỳ lạ giữa hai người, cô đứng trên lối đi nhỏ trong phòng học, các bạn đi tới đi lui dọn dẹp, có một người không cẩn thận đυ.ng vào cô. Cô lảo đảo không đứng vững, ngã về hướng Cố Hàm.
Cố Hàm vội đưa tay ra đỡ lấy cô, bởi vì hắn đang ngồi ở mép ghế, Tống Doanh vừa ngã một cái đã gần như nhào vào trong lòng hắn, đôi tay đỡ lấy cô của hắn đúng lúc tạo thành tư thế ôm, trực tiếp bao bọc lấy cô.
Lần này hai người đều ngơ ngác, tay Cố Hàm khựng lại ở giữa không trung, thân thể giống như người gỗ không thể nhúc nhích. Tay Tống Doanh còn đang chống trên đùi hắn, đầu dựa vào vòm ngực hắn, toàn thân cứng đờ. Hai người gần như dán sát vào nhau, Tống Doanh có thể nghe được nhịp tim hắn đang đập, ngửi được mùi bột giặt trên quần áo hắn; trong khi đó Cố Hàm có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người cô, cảm nhận được thân hình mềm mại, không hề cứng rắn như ngày thường của cô. Thiếu niên thiếu nữ, có tiếp xúc về thân thể như vậy, thì cho dù là thoải mái sang sảng như Tống Doanh cũng đỏ mặt lên, trong lúc nhất thời hoảng loạn vô cùng, cũng không biết nên làm thế nào để ứng phó. Khuôn mặt Cố Hàm ngày thường thực ra cũng rất lạnh lùng, nhưng vào thời khắc này cũng không tốt hơn so với Tống Doanh bao nhiêu, đỏ đến mức vừa nhìn đã cảm thấy nghi ngờ.
“Thực xin lỗi!” Bạn học đυ.ng vào người Tống Doanh vội xin lỗi, thuận tiện nhắc nhở hai người còn đang ái ngại kia.
“A! Không… Không sao…” Tống Doanh nhảy dựng lên, xấu hổ đến mức chỉ hận không thể đào một cái hố tự chôn mình vào bên trong. Ánh mắt của rất nhiều người đều tập trung vào chỗ này, cô liều mạng muốn tìm một câu hóa giải cảm giác xấu hổ và mờ ám ngày, đầu óc cũng rất linh hoạt bây giờ lại lộn xộn không ra gì, cũng không biết phải nói như thế nào. Cô nhìn về phía Cố Hàm, cắn môi dưới.
“Lần sau cẩn thận một chút, đừng để người vô tội bị thương.” Cố Hàm nói với bạn học ở phía sau cô, sau đó cũng không liếc mắt nhìn cô thêm một cái nào, chỉ ngồi ở trước bàn của mình lấy một quyển vở bài tập ra bắt đầu làm.
Tống Doanh đứng lại tại chỗ, môi càng cắn chặt hơn.
☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆
Sắp xếp chỗ ngồi mới cần phải có thời gian để thích ứng, Hà Đào là nam sinh tương đối xài được trong lớp, cho nên đến giờ học buổi tối mối quan hệ với Lục Kỳ Phách cũng không đến mức quá tệ. Thái độ của Kiều Lệnh Đường đối với Du Thanh Ca mới là không ổn nhất… đồng thời cũng có tâm lý ngồi cùng bàn với một cô gái đẹp sợ rằng Lục Kỳ Phách sẽ ghen. Mối quan hệ giữa Cố Hàm và Tống Doanh vốn dĩ cũng đã ấm dần lên, nhưng bởi vì một câu nói của Cố Hàm mà tiếp tục hạ nhiệt độ. Thực ra thì câu nói kia của hắn cũng không phải là cố ý chẳng qua là vì quá xấu hổ mà không biết nói gì. Chỉ là Tống Doanh chưa chắc đã nghĩ đến điểm này.
Ngồi cùng bàn mấy ngày, những gì nên quen thuộc thì cũng đã quen, nên thích ứng thì cũng đã thích ứng. Ngoại trừ tiết của cô Lý, thì trước tiết học của các giáo viên khác Kiều Lệnh Đường sẽ chạy tới đổi chỗ với Hà Đào, vì thế cho nên Hà Đào sẽ đem vật dụng của mình đặt ở chỗ Kiều Lệnh Đường, mỗi lần muốn thay đổi thì chỉ việc ôm theo sách Ngữ Văn và bài tập về chỗ "vốn có" của mình là được. Chuyện này trên mặt ý nghĩa mà nói, Kiều Lệnh Đường và Lục Kỳ Phách căn bản không hề đổi chỗ, mà chỉ đổi người ngồi cùng bàn là Hà Đào và Du Thanh Ca. Hà Đào vốn dĩ đã nói sẽ giúp Du Thanh Ca học tập, cậu ta rất giỏi các môn khoa học tự nhiên, Du Thanh Ca đã học vật lý hóa học 2 năm lớp 12 nhưng thành tích trước sau vẫn rất bình thường. Hà Đào nói rằng đó là bởi vì phương pháp học tập của cô ta không đúng, không nắm vững được đề bài và các điểm quan trọng, giảng giải xong còn phân biệt các loại hình đề bài, còn tập trung hơn cả so với chính Du Thanh Ca vài phần. Điều này tạm thời cũng xem như là "một kèm một", nhưng nếu cô Lý biết được thì nhất định sẽ tức chết… loại học sinh học lại như Du Thanh Ca tuy rằng không tính vào tỉ lệ học sinh thi đậu của cả lớp, cô Lý cũng thường dạy các học sinh phải xem trọng đạo đức, nhưng chỉ là về điểm này thì quan niệm cũng không khác các giáo viên khác bao nhiêu. Trong khi đó Tống Doanh và Cố Hàm rất ít khi nói chuyện với nhau, càng không cần đến cái gọi là "giúp nhau học tập".
Thật ra thì mấy ngày nay, trong lòng Cố Hàm đã là một cảnh tượng khác. Cái nhìn vốn có dành cho Tống Doanh cũng đã từng chút thay đổi. Hắn đã từng rất căm ghét nụ cười tươi tắn của cô, nhưng sau khi ngồi cùng bàn mới phát hiện thì ra lúc cô tươi cười cũng không phải là luôn luôn giả tạo. Có đôi khi, cười xong lại bắt đầu ngớ ngẩn, thật sự khiến người ta không biết phải làm sao. Tống Doanh rất thích xã giao, nhưng cô cũng có lúc tự mình khép cánh cửa nội tâm lại, không nói một lời, cũng có lúc kêu lên “im lặng đi” rồi lại bắt đầu ủ rũ. Bầu nhiệt huyết của cô luôn luôn tràn đầy không hề mệt mỏi, cho nên trong thời gian lớp 12 bận rộn, đại đa số các việc trong lớp đều giao cho cô làm. Mọi người đều nghĩ rằng cô có một đám bạn bè, nếu không thể xử lý cùng lúc quá nhiều việc thì có thể tìm người giúp đỡ nhưng cô chưa bao giờ làm phiền đến ai. Tuy rằng mối quan hệ bạn bè của cô rất rộng, nhưng mà chỉ là mối quan hệ Giáp Ất Bính Đinh rất tốt, nhưng Giáp và Ất thường đi chung với nhau, Bính và Đinh thì như hình với bóng, cuối cùng cô độc vẫn chỉ có một mình cô.
Đôi khi khoảnh khắc sẽ sinh ra cảm giác tốt, cũng có đôi khi sinh ra những hiểu lầm và không thể thông cảm. Cẩn thận kiểm tra lại đủ loại đặc điểm khiến hắn nhìn Tống Doanh không vừa mắt, bây giờ cũng chẳng còn được bao nhiêu. Trông thấy càng nhiều thì ấn tượng kia đối với cô càng nhanh chóng sụp đổ, gương mặt vốn dĩ rất mạnh mẽ và cứng rắn kia đã thay vào một chút yếu ớt, sự rộng rãi đã thay vào bằng chút u buồn, lại còn có việc nghiêm túc giữ khoảng cách, chỉ để lại những cảm xúc tiêu cực riêng tư cho bản thân, không để người ngoài nhìn thấy.
Hay là cái mà hắn nhìn không quen kỳ thật vẫn là sự che giấu của cô, chứ không phải là sự cứng cỏi của cô? Dù sao thì hắn cũng không cho rằng, mình là loại nam sinh theo chủ nghĩa đại nam tử, sẽ không bởi vì phụ nữ mạnh hơn mình, mà nhìn thấy đối phương không vừa mắt, cho dù đàn ông có rất nhiều người như vậy.
Nhưng cho dù đã nghĩ như vậy, Cố Hàm và Tống Doanh xem ra vẫn là nước và lửa. Muốn thay đổi quan hệ cần phải có người bước ra trước một bước, Tống Doanh tự hỏi mình đã làm hết sức, Cố Hàm lại luôn có chút chần chờ. Hai người tiếp tục giằng co, cho đến khi cô Lý lên tiếng.
“Tống Doanh, Cố Hàm, hai em ra đây một chút.” Đó là tiết tự học buổi chiều, cô lý vào phòng học nói mấy câu hết sức bình thường rồi trực tiếp gọi tên Cố Hàm và Tống Doanh ra ngoài. Các bạn học đều như trút được gánh nặng, thuận tiện còn tặng cho hai người Tống Doanh Cố Hàm những ánh mắt thương hại. Ôi, bị gọi tên trực tiếp như vậy, cũng không biết là chuyện xui xẻo gì, chỉ có thể thận trọng từng câu mà thôi. Thậm chí có người còn tụng niệm một câu “Gió sông Dịch thổi lạnh lùng ghê, Tống Doanh một đi không trở về” để tiễn đưa cô, khiến Tống Doanh vừa bực tức vừa buồn cười… câu này vốn là do cô phát minh ra, thường dùng khi một bạn học nào đó bị phê bình hoặc gọi ra khỏi phòng thi, không ngờ bây giờ là phần dùng vào chính mình, thật đúng là tự làm tự chịu. Trong khi đó, Cố Hàm cũng không biết là do quan hệ bạn bè quá tốt hay quá kém mà không có ai cười nhạo hắn, điều này càng khiến cho trong lòng Tống Doanh cảm thấy vô cùng mất cân bằng.
“Hai em đã ngồi cùng bàn mấy ngày rồi, vì sao cô chưa từng thấy các em nói chuyện với nhau?” Ra khỏi phòng học, cô Lý cau mày hỏi hai người. Cố Hàm và Tống Doanh đồng thời nhìn nhau một cái rồi quay sang hướng khác.
“Sao ạ? Cô muốn chúng em nói chuyện với nhau trong giờ học à?” Tống Doanh mở to mắt hỏi lại.
Cô Lý vội vàng xua tay: “Thôi thôi, bản lĩnh nói chuyện trong giờ học của em cô không muốn lãnh giáo đâu … những người ngồi cùng với em trước đó đều rất trầm lặng, sau khi ngồi cùng bàn với em thì ai cũng trở nên hết sức lắm chuyện…”
Tống Doanh le lưỡi, nhỏ giọng nói tiếp: “Chứng minh bản lĩnh của em là tuyệt vời.” Cô cũng không phải là người miệng lưỡi, nhưng có một vài vấn đề thì lại rất có hứng thú nghiên cứu. Lần này tuy bản thân cô là lớp phó kỷ luật nhưng có rất nhiều trường hợp là do chính cô nói chuyện trong giờ học, chỉ là nói khẽ mà thôi. Hơn nữa cô có một sở thích chính là nói leo trong giờ học, khi gặp phải giáo viên nói những điều mà cô nghe không quen, thì nếu như không phản bác cô sẽ không cảm thấy dễ chịu.
“Tuy rằng thành tích trung bình của lớp chúng ta không tệ lắm, nhưng học sinh xuất sắc thì lại rất ít, không có một bạn nào có thể nắm chắc vào được Bắc Đại Thanh Hoa, không giống như 12A4 có Mạnh Xuyên Giác…” cô Lý dường như không nghe thấy cô nói gì, chỉ tiếp tục nói. Cố Hàm dùng khóe mắt liếc nhìn Tống Doanh, thấy ánh mắt cô đột nhiên thay đổi, sau đó lại bình tĩnh như thường. Trong lòng hắn còn đang kinh ngạc, cô Lý vẫn huyên thuyên không dứt: “Tống Doanh em nếu nói về thông minh thì không hề thua kém Mạnh Xuyên Giác, nhưng mà lại không chuyên cần! Cố Hàm đủ kiên định cũng đủ thông minh, nhưng mà đầu óc lại không linh hoạt. Hai người các em học tập lẫn nhau, lấy thừa bù thiếu…”
“Chỉ sợ là lấy ngắn cắt dài.” Tống Doanh nói tiếp, “Cô Lý, em nghĩ cuối cùng em rất có thể sẽ dạy hư một học sinh ngoan như Cố Hàm thôi, hay là cô đổi chỗ em đi vậy. Lớp chúng ta người có thành tích học tập tốt cũng không ít, em không phải lúc nào cũng là hạng nhất. Ba tháng cuối cùng quan trọng như vậy, đừng làm bạn ấy phải thất bại vì cái tính của em.”
Sắc mặt Cố Hàm tỏ ra nghiêm trọng, chỉ trong một tháng mà cõi lòng có rất nhiều cảm xúc, có chuyện vô cùng. Hắn mím chặt đôi môi, không rên một tiếng.
Cô Lý nhìn Tống Doanh, thở dài: “Cô biết em muốn ra nước ngoài, cho nên từ sau khi lên lớp 12 cũng không quá bận tâm…”
“Em không muốn ra nước ngoài sớm, có ra nước ngoài thì cũng phải là học xong đại học rồi mới nói.” Tống Doanh vội vàng nói, sắc mặt càng khó coi hơn mấy phần.
“Nếu như em muốn thi đại học thì càng phải nỗ lực hơn mới được, hãy học hỏi Cố Hàm, không được nóng nảy … việc sắp xếp chỗ ngồi của cô không phải là thích thì làm, hai người các em đều cần phải học tập đối phương, ít nhất là nỗ lực vì tương lai của mình trong ba tháng này.”
Tống Doanh bị nghẹn vô số câu nói lại trên môi, cô biết Cố Hàm muốn cách cô càng xa càng tốt, bắt đầu từ ngày đầu tiên vào lớp 10 thì đại khái hắn đã hi vọng như vậy. Không ngờ bọn họ vẫn luôn là bàn trước bàn sau, hắn cũng đã quá bất lực chỉ có thể cố gắng không để ý đến cô. Tống Doanh cực kỳ nhạy cảm, người khác chán ghét mình cô sẽ là kẻ cảm nhận được đầu tiên, sau đó là trốn tránh. Cô rất muốn giải thích với cô Lý, để cho mình không cần phải ngồi bên cạnh người này nữa, không cần phải đối diện với sự chán ghét của hắn.
“Cô Lý…” Cô vừa mới mở miệng, Cố Hàm đã tiếp lời: “Em biết rồi, thật ra thì chúng em cũng thường thảo luận bài tập với nhau, cách giải của Tống Doanh rất rõ ràng và đặc biệt, em cũng học hỏi được rất nhiều. Ngồi cùng bàn với bạn ấy em thấy cũng rất tốt.”
Tống Doanh quay lại nhìn hắn giống như nhìn quái vật, hắn đang làm gì thế này? Cô muốn thỏa mãn ý muốn của hắn, vì sao hắn phải nói ngược lại những gì cô muốn nói? Là muốn làm con ngoan trò giỏi ở trước mặt cô giáo hay sao? Hắn không giống người có tính cách như vậy!
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, các em biết sự lo lắng của cô là được.” Khuôn mặt cô Lý đầy tươi cười: “Tống Doanh em cần phải nỗ lực nhiều hơn, em là trung tâm của lớp chúng ta, các bạn học đều đang noi gương em!.”
“Bởi vì em là ủy viên tuyên truyền trung tâm của tất cả mọi việc.” Tống Doanh lầm bầm. Ha ha, cô vốn là như vậy, đối diện với sự chờ mong của người khác cô sẽ thường xuyên không từ chối. Sau đó, khi không đạt đến giả thuyết trong lòng người khác, thì sẽ mặc cho người ta chỉ trích.
Tống Doanh và Cố Hàm gật đầu, cô Lý thấy bọn họ ngoan ngoãn nghe lời, liền hết sức vui vẻ cho bọn họ đi.
☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆
“Vì sao lại không phản đối? Chẳng phải người hi vọng tôi đi càng xa càng tốt là cậu hay sao?” Tống Doanh không tiện mở miệng, cô lại còn là một lớp phó kỷ luật không thể dẫn đầu nói chuyện, cho nên đã viết một hàng chữ nhỏ vào tờ giấy đưa cho Cố Hàm. Cố Hàm lúc đầu có chút sửng sốt sau đó nhìn thẳng vào mắt Tống Doanh, cúi đầu đọc tờ giấy, đọc xong sắc mặt hắn có chút khó coi, liền cầm lấy một cây bút viết câu trả lời:
“Tôi chưa hề nói tôi muốn cậu đi càng xa càng tốt.” Chữ của Tống Doanh xoay tròn tự nhiên, rất giống với "người kia", bởi vì khi bắt đầu hình thành khái niệm "chữ viết tay", cô đã ở bên cạnh "người kia". Chữ Cố Hàm lại vuông vức, có thể thấy được góc cạnh. Có lẽ là bởi vì tính tình hắn không biết biến hóa thay đổi, lời nói cũng cực ngắn, có hỏi có đáp như vậy mà thôi.
"Nhưng cậu biểu hiện ra như vậy.” So ít chữ hơn sao? Cô là vua chơi chữ, làm sao để thua được!
“Cậu nhìn lầm rồi.” Càng ngắn gọn.
“Tôi tin là không!” Chữ viết đè rất nặng có lẽ là vì tức giận mà dùng sức, chữ in cả ra mặt giấy phía sau.
“Sai rồi.” Một tờ giấy đã dùng hết, Cố Hàm viết hai chữ cho cô đọc, sau đó gấp lại bỏ vào bên trong hộp bút chì.
Tống Doanh xé một trang giấy từ trong vở ra, nhanh chóng viết tiếp.
“Tôi biết cậu ghét tôi, ngay từ lớp 10 thì đã như vậy. Bởi vì tôi tùy tiện nông cạn làm ra vẻ chứ gì, lúc mới nhập học mọi người còn chưa thân thiết với nhau, tôi đã thường xuyên quấy rầy thậm chí là đùa giỡn ở sau lưng cậu, cậu chán ghét kiểu người ồn ào như tôi, ghét những hành vi của tôi. Cậu còn ghét tôi đặc biệt danh cho cậu, ghét tôi cứ luôn tỏ ra điên khùng, còn ghét tôi giả vờ vô tội đáng thương. Tôi biết cậu ghét tôi cho nên tôi mới không quấy rầy cậu, vậy còn chưa được hay sao? Nếu đã ghét thì cứ nhắm mắt làm ngơ, việc gì cứ phải ngồi lại bên cạnh nhau cho chướng mắt????”
Tống Doanh viết xong, dằn mạnh cây bút, thật lớn một tiếng, khẳng định sự tức giận của mình.
Tức giận… cô bỗng nhiên bật cười. Vốn dĩ tính tình của cô cũng không tệ lắm, mấy năm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, cô chỉ có áp lực mà không có tức giận nữa, không ngờ là mình tự cho rằng bình tĩnh cũng có một ngày bị chuyện nhỏ như vậy phá vỡ.
Việc nhỏ… Sao? Là bởi vì việc nhỏ mà tức giận à? Là giận thật sao? Không phải chột dạ đó chứ?
Thực ra thì chuyện này là do cô có lỗi với hắn trước, hắn có chán ghét cô cũng là bình thường. Lúc trước cô thật sự xem hắn là thế thân của một người khác. Cô cứ hay đùa giỡn giật tóc hắn, đều chỉ là vì cảm giác quen thuộc trong khoảnh khắc khi hắn quay đầu lại, khi hắn cười, bên khoé miệng sẽ có má lúm đồng tiền, giống như người kia… Cô đã từng nói đàn ông có má lúm đồng tiền là "biếи ŧɦái". Là cô không tốt, là lỗi của cô, mặc dù hắn không biết những suy nghĩ này, cũng là lỗi của cô. Hắn ghét cô cũng là chuyện rất bình thường, cho nên cô vẫn rất nhượng bộ. Hắn đối xử với cô như thế nào cô cũng sẽ bỏ qua.
Tôi nghĩ như vậy nhưng trong lòng lại tích tụ uất ức trong hai năm, là vì cái gì? Vì hắn không đủ rộng lượng, vì hắn không ngoan ngoãn làm thế thân của người kia sao? Hay là, vì hắn không hỏi nguyên nhân cũng không nói nguyên nhân chán ghét cô?
Cô không biết. Cô chỉ biết, giờ phút này, giọng điệu của cô là giận dỗi.
Cố Hàm nhìn tờ giấy này, lập tức sửng sốt. Một vấn đề mà hắn trước sau vẫn không hiểu nổi, lập tức giống như có vầng sáng hiện ra, tạo thành đáp án.
Hắn chán ghét cô, không phải bởi vì cô mạnh mẽ cứng rắn, không phải bởi vì thành tích quá cao của cô, không phải bởi vì cô có nụ cười vĩnh viễn không thay đổi, cũng không phải bởi vì cô “quấy rầy” hắn.
Hắn chán ghét cô, chỉ là bởi vì, khi hắn thật sự quay đầu lại, thì ánh mắt vốn nóng rực của cô bỗng dưng lập tức hóa thành lạnh lùng… cái cô muốn chỉ là khoảnh khắc kia, không phải là khuôn mặt này của hắn.
Chính vì như vậy mà hắn bắt đầu chán ghét.
Sau đó mới bắt đầu chán ghét đối với cá tính của cô, nụ cười tươi tắn của cô, nhưng chẳng qua chỉ là trên cơ sở của nguyên nhân sâu xa ban đầu mà thôi.
“Thật sự là… tôi không ghét cậu…” Cố Hàm khẽ nói. Chán ghét chính là bởi vì không có được sự coi trọng như mình mong muốn. Giống như một cậu trai muốn hấp dẫn sự chú ý của thiếu nữ, sẽ cảm giác tăng việc bắt nạt cô; hoặc là lúc trẻ con muốn được phụ huynh quan tâm, thì sẽ giả vờ nổi loạn, làm tất cả những việc chống lại cha mẹ của mình. Cố Hàm và Tống Doanh, có lẽ cũng chỉ là hai đứa trẻ.
“Nhưng mà, ngồi chung bàn với tôi lại khiến cậu khó chịu vậy sao?” giọng nói rất nhỏ rất trầm thấp còn mang theo một chút tức giận, chữ viết cũng có chút do dự không bình thản như lúc đầu. Sự tức giận này là do đã hình thành từ lúc nãy hay là đã hình thành từ rất lâu … từ đầu khi ánh mắt nóng rực của cô biến mất trong một cái chớp mắt kia, thì nó đã tồn tại chăng...
Tống Doanh không nhìn vào mắt hắn, không nhìn ngọn lửa giận bên trong đó, chỉ thấp giọng trả lời: “Tôi nghĩ cậu đang cố chịu đựng.”
“Tôi không có!” Cố Hàm kêu lên, thanh âm những người xung quanh phải quay đầu nhìn lại.
“Trong giờ tự học, không được nói chuyện riêng!” Lớp phó kỷ luật kiêm ủy viên tuyên truyền Tống Doanh theo thói quen hô lên một tiếng sau đó không thèm để ý đến hắn nữa. Sợ mờ ám giữa hai người bọn họ đã đến một trình độ nhất định, cô có thể cảm nhận được, lập tức lùi về phía sau, học cách bịt tai trộm chuông, giả vờ như đối phương không tồn tại.
Chỉ là, cảm giác nóng rực ở bên cạnh nói với cô rằng, muốn xem nhẹ người bạn cùng bàn này là chuyện không hề dễ dàng! Đặc biệt là… trên người hắn, có một ít đặc điểm giống với "người kia"…