Lông mi dài của Giản Tây rung lên, chậm rãi mở to mắt.
Đèn đêm rải rác ánh sáng mông lung, Giản Tây giật mình phát hiện áo ngủ của mình không bị bị cởi ra từ lúc nào, lộ ra bộ ngực đơn bạc như mỡ dê ngọc, một cái đầu vàng đang vùi ở phía trên mυ'ŧ chùn chụt, năm ngón tay thon dài dùng sức xoa vυ' nhỏ mỏng manh bên kia, nặn ra từng vết đỏ.
Lại một hồi kɧoáı ©ảʍ ngứa ngáy khác thường leo lên sống lưng, trong cổ họng Giản Tây khẽ rên lên, đẩy đầu Hứa Kiều Châu, khàn giọng hỏi: "Tiểu Châu? Em đang làm gì vậy?”
Hứa Kiều Châu ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt ướt sũng mê mang, lại nhìn anh cười rộ lên, kéo theo âm cuối làm nũng gọi: "Anh Giản Tây - -”
“Em sao thế?”
Cả l*иg ngực Giản Tây dính một tầng chất nhầy trong suốt, hai đầṳ ѵú đỏ tươi cười đứng thẳng, sưng đỏ không chịu nổi, còn dính dấu răng nhạt nhẽo, cũng không biết bị Hứa Kiều Châu vùi đầu gặm cắn bao lâu, trong đầu không khỏi hơi hỗn loạn, tuy Hứa Kiều Châu dính lấy anh, hy vọng được anh để trong tim, nhưng chưa từng làm ra chuyện như vậy.
Hứa Kiều Châu rầm rì ôm chặt lấy anh, thân thể dán sát vào nhau nóng rực nặng nề, giống như một tảng đá lớn nặng nề đè ép anh, phía dưới còn có một thứ đang cứng rắn chống lên đùi anh, lộ ra mười phần cảm giác nguy hiểm.
Anh chậm rãi hỏi: "Tiểu Châu, có phải em đã tới kỳ dịch cảm rồi không?”
“Em không biết... "Hứa Kiều Châu ủy khuất: “Thân thể của em khó chịu quá…”
Hứa Kiều Châu chui vào trong lòng Giản Tây ngủ, nửa đêm lại phút chốc tỉnh lại, trong thân thể dường như có nham thạch bắt đầu khởi động, đồng loạt chảy xuống, chóp mũi ngửi được mùi thơm cực nhạt trên người Giản Tây, nhịn không được đè lên, chôn ở cổ thon dài vội vàng tìm kiếm.
Một chút mùi thơm ngọt ngào ngào ngạt như hoa hồng đó, lại dường như loáng thoáng như giấu đi, không cho dễ dàng tìm được.
Hứa Kiều Châu thở gấp mở mắt, mới phát hiện cổ áo ngủ của Giản Tây đã sớm bị mình cởi ra.
Ngực trần trụi đơn bạc theo hô hấp chậm rãi phập phồng, vạt áo lộn xộn lộ ra một mảnh da thịt nhỏ như dương chi ngọc trắng như tuyết ôn nhuận, ở trong ánh sáng lờ mờ dường như sinh ra ánh sáng nhàn nhạt, bộ ngực mỏng manh chống lên độ cong một tay có thể nắm được, trên đỉnh là núʍ ѵú màu hồng, dường như một nắm kem điểm một viên anh đào, tản ra lực hấp dẫn nhϊếp hồn đoạt phách.
Hứa Kiều Châu bị mê hoặc không khống chế được cúi đầu, thè lưỡi liếʍ quả anh đào đỏ tươi ướŧ áŧ đó.
Quả anh đào mềm mại nhiễm nước trong suốt, bị nhẹ nhàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, chợt biến thành bộ dáng cứng rắn như hạt lựu, lại bắt đầu tản ra mùi thơm ngọt ngào mà Hứa Kiều Châu thích nhất.
Liếʍ mυ'ŧ càng lợi hại, mùi thơm lại càng nồng đậm.
Hứa Kiều Châu ngẩng đầu, cười ngây ngô với Giản Tây: "Đúng rồi, anh Giản Tây, ngực anh chơi vui quá, liếʍ một cái là đứng lên.”
Lời nói của thiếu niên trắng trợn lại mang theo ngây thơ trẻ con, Giản Tây quẫn bách đến sắc mặt nóng lên, đưa tay đẩy, đẩy không nổi, đành phải nói: "Em đến kỳ dịch cảm rồi, đứng lên trước đi, anh tìm bọn họ để lấy thuốc ức chế giúp em.”
Ngoại trừ Hứa Kiều Châu, mấy đội viên khác đều trải qua thời kỳ dịch cảm, trong phòng chuẩn bị thuốc ức chế A để giảm bớt sự khó chịu.
Vành mắt của Hứa Kiều Châu bỗng nhiên phiếm hồng, tâm trạng kích động: "Anh Giản Tây tại sao muốn đuổi em đi, có phải không thích em không?"
Dươиɠ ѵậŧ nóng rực dán vào chân anh đồng thời hơi kích động giật lên một cái, cách mấy tầng vải vóc đè ép lên dươиɠ ѵậŧ màu hồng đang ngủ say.