Beta Thành Vợ Chung Trong Nam Đoàn (ABO)

Quyển 1 - Chương 2

Đợi sau khi Giản Tây được đón về đã là đêm khuya, mới vừa đẩy cửa biệt thự bước vào cửa trước, một bóng dáng tóc vàng nhào tới, hai cánh tay không chút khách sáo ôm lấy eo anh, đáng thương nói: "Anh Giản Tây, cuối cùng anh cũng về rồi.”

Giản Tây hơi thích sạch sẽ, chỉ cảm thấy da thịt dính đầy mồ hôi khó nhịn, ừ một tiếng, đẩy cậu nói: "Tiểu Châu à đừng ôm anh, anh đổ mồ hôi đầy người rồi, để anh đi tắm thay quần áo trước đã.”

Hứa Kiều Châu ngoan ngoãn trả lời buông tay ra, lại chăm chăm đi theo anh, đôi mắt xanh biếc lộ ra thân phận con lai dùng tầm mắt nóng rực không kiêng nể gì phác họa đường cong thắt lưng và chân dài của Giản Tây, đuổi theo nói: "Anh Giản Tây cởϊ qυầи áo bản ra đưa cho em đi, em giúp anh bỏ nó vào phòng giặt quần áo cho.”

Giản Tây đáp lại, về phòng lấy áo ngủ của mình trước, bước nhanh vào phòng tắm, tiếng sột soạt thay quần áo vang lên, sau cửa vươn cánh tay thon dài, ngón tay trắng như tuyết cầm lấy một đống quần áo đưa ra.

Lúc Hứa Kiều Châu nhận quần áo, dường như vô tình chạm vào đầu ngón tay Giản Tây, mắt sáng như động vật họ mèo đi săn, Giản Tây lại hồn nhiên không thèm để ý, nói tiếng cảm ơn, đóng cửa lại.

Tiếng nước trong phòng tắm vang lên.

Hứa Kiều Châu vùi mặt vào trong áo hít sâu một hơi, lúc nâng lên mặt đầy hạnh phúc ửng hồng, đôi mắt cong cong ngâm nga điệu nhỏ, ôm chặt quần áo bước chân nhẹ nhàng đi về phòng mình, đi chưa được mấy bước đã bị thiếu niên mặt mày đẹp trai chặn đường.

“Bùi Cảnh, anh làm gì vậy?” Hứa Kiều Châu cảnh giác hỏi.

“Đưa quần áo của anh ấy cho tôi: “Giọng nói lạnh lẽo của thiếu niên tóc đỏ lộ ra khàn khàn: “Thời kỳ dịch cảm của tôi sắp tới rồi.”

Hứa Kiều Châu tức giận không chỗ phát tiết: "Lần nào anh cũng dùng cái cớ này, kỳ dịch cảm của anh một tháng tới một lần, một lần xây tổ ba mươi ngày đúng không?"

Bùi Cảnh trong mắt hiện lên vài phần phiền não: "Tôi có thể làm sao đây hả? Mùi beta vốn nhạt, một hai ngày trôi qua mùi cũng chỉ còn lại một chút, tôi chỉ có thể tích góp nhiều một chút. Cậu có cho hay không? Không cho tôi thì bảo Bạch Phong hủy bỏ quyền giám sát của cậu đấy.”

Hứa Kiều Châu buồn bực nói không nên lời, đành phải đưa quần áo ôm trong ngực qua, trông mong nói: "Kỳ dịch cảm của anh đến tuần sau là hết đúng không? qua tuần sau cũng đừng đoạt với em nữa.”

Bùi Cảnh lạnh lùng nói: "Cậu đã trưởng thành rồi, nên lo là cậu có thể dính kỳ dịch cảm lần đầu tiên bất cứ lúc nào đi, mỗi người trong kỳ dịch cảm đều có triệu chứng khác nhau đấy.”

Hứa Kiều Châu than thở: "Sẽ không biếи ŧɦái như anh mỗi ngày ngửi quần áo anh Giản Tây bắn ra.”

“Em không có thời kỳ dịch cảm, không phải cũng lấy trộm quần áo bên người Giản Tây làm việc này sao?”

Mặt Hứa Kiều Châu đỏ lên, nói: "Em và anh bị kỳ dịch cảm hormone chi phối đại não cũng khá mà, em là xuất phát từ thích mới làm như vậy!"

Bùi Cảnh cười nhạo, không có ý kiến gì đối với hành vi cao thượng của Hứa Kiều Châu, ôm quần áo trở về phòng.

Hứa Kiều Châu vừa thầm mắng Bùi Cảnh nửa đường cướp bóc, đã tìm thấy chiếc áo len và quần dài cùng kiểu dáng do hãng gửi đến, cắt đi thẻ treo, ôm đến phòng giặt quần áo ném vào trong máy giặt.

Giản Tây trong phòng tắm dưới vòi hoa sen, mặt mày xinh đẹp như hoa hồng bị nước trên vòi chảy xuống làm ướt, màu môi bị khí nóng hấp càng lúc càng hồng lên, dòng nước ấm áp chảy qua l*иg ngực trắng trẻo trần trụi, chảy xuôi xuống.