Huyện Giang Lăng là huyện đầu tiên của tỉnh Kinh Châu, nơi này cũng là chỗ nha phủ tỉnh Kinh Châu, gần bờ sông, người đi đường đông đúc, cửa hàng san sát, phi thường náo nhiệt.
Mật nhi không muốn Định nhị nãi nãi mệt nhọc cho nên giãy dụa đòi xuống để chính mình tự đi đường, Định nhị nãi nãi vui mừng, chỉ nói là “nữ nhi đã lớn biết đau lòng cho nương.”
Bà không biết Mật nhi cũng đang cảm khái ở trong lòng, chân nàng vững vàng giẫm trên mặt đất, một đôi chân tự nhiên thoải mái, không giống trước kia, sau khi bó chân, lúc đi đường cả đôi chân đều giống như dẫm trên mũi đao.
Mẫu nữ hai người đi đến trước một quán bán bánh bao hấp, Định nhị nãi nãi móc ra mấy cái đồng bạc mua hai cái bánh bao lớn, bánh bao lớn nóng hầm hập còn đag bốc hơi.
Định nhị nãi nãi cười tủm tỉm, bánh bao trong tay đều đưa cho nữ nhi: "Mật nhi, ngươi thích ăn bánh bao, mau mau ăn đi. Chỉ là còn có chút nóng, ngươi phải cẩn thận, đừng ăn quá gấp, được chứ?"
"Nương, chúng ta mỗi người một cái." Nàng chỉ chịu cầm một cái bánh bao.
Định nhị nãi nãi nói: "Nương từ trước đến nay đều không thích ăn bánh bao, huống hồ ngày thường ngươi đều là ăn hết hai cái bánh bao, trước kia nương đem về cho ngươi ăn, ngươi ăn xong còn nói không đủ đâu! Mau mau ăn đi Mật tỷ nhi."
Có người nào trời sinh không thích ăn thịt chứ, Mật nhi nhìn mẫu thân thân thể gầy gò, nội tâm nàng chua xót.
Mật nhi kiên trì: "Nương một cái ta một cái, bằng không Mật nhi sẽ không ăn đâu."
Tay nhỏ nàng cầm bánh bao, cố gắng kiễng chân đưa cho Định nhị nãi nãi: "Nương, mau ăn. Hai chúng ta ở chỗ này ăn xong liền đi ra bến đò ngồi, không cho tổ phụ tổ mẫu biết."
Nàng nhớ kỹ nương sau này từng mang thai, nhưng sau đó lại bị sinh non. Trong ấn tượng của nàng, máu nhuộm đầy đất, sau này bà vẫn luôn ốm yếu, sức lức đều không có. Mặc dù không nhớ chuẩn xác thời gian nương có thai, nhưng chính nàng đã từng cấp thiết trải qua chuyện mang thai, tự nhiên biết lúc mang thai nhất định phải bổ tốt cho cơ thể, mà nương nàng cơm đều ăn không đủ no, có đồ ăn ngon cũng để dành cho mình, mặc dù mang thai, chỉ sợ cũng rất khó có thể thuận lợi sinh nở.
Cho nên, hiện tại tất cả thù oán đều để sang một bên, việc cấp thiết bây giờ chính là phải dưỡng tốt thân thể của nương.
Thế là, Mật nương lại đem bánh bao trong tay nâng cao cao, một bộ dáng như thể nếu nương không ăn nàng liền không để tay xuống.
Định nhị nãi nãi nhịn không được, nước mắt cũng chảy xuống, từ trong tay nữ nhi tiểu mập nhẹ nhàng tiếp nhận, cắn một miếng bánh bao nóng hầm hập, nước thịt tươi bên trong tràn ra, Định nhị nãi nãi nhịn không được lại cắn một miếng nữa, nước ở trong miệng tản ra, bà đã cảm thấy đây là mỹ vị nhân gian.
Kỳ thật trượng phu đối xử với bà rất tốt, lúc trượng phu vừa vào thư viện đang là đệ tử ngoại xá, có thời gian nhàn hạ ông liền chép sách kiếm tiền, tiền bạc kiếm được, sẽ mua đường bột và hoa cài đầu cho bà. Nghĩ tới đây, Định nhị nãi nãi có chút nhớ trượng phu.
Chỉ là, trượng phu đang ở tỉnh thành cầu học, sợ chi phí tiêu xài quá lớn, hắn ngày thường còn chép sách kiếm tiền, vì vậy hai vợ chồng đã một năm không gặp nhau.
Mật nhi thấy nương ăn, nàng cũng bắt đầu ăn bánh bao lớn. Từ khi tiến cung trở về sau, bánh bao thịt hay cơm nàng đều rất hiếm khi khi dùng đến, không dùng đến chúng, mới có eo nhỏ tốt cho thiên tử, vì được sủng ái, nàng không thể không chỉ ăn thức ăn chay, cho dù là khi mang hoàng tử, nàng cũng chỉ dám uống thuốc bổ, lại không dám trở nên béo.
Nhưng bây giờ, nàng không cần phải kiêng kị gì, bánh bao thịt này thập phần tốt, vỏ bánh mỏng, nhân bánh thì nhiều.
Cái gì gọi là thời gian thân tiên chứ, không phải là sự sủng ái và địa vị cao quý của đế vương, mà là muốn ăn cái gì liền ăn cái đó, muốn làm cái gì thì làm cái đó, đây mới gọi là thời gian thần tiên.
Mẫu nữ hai người ăn xong bánh bao, Định nhị nãi nãi lại vì nữ nhi mua một xâu mứt quả, lại đi chỗ hàng rong nhỏ mua một loại dầu ngao* được để trong hộp trông giống như một chiếc vỏ sò, sau đó liền mang theo Mật nhi vội vàng lên đò.
* Dầu ngao là một sản phẩm chăm sóc da giá rẻ ở Trung Quốc hiện đại với thành phần chính là Vaseline.
Lúc trở về, trời đã nắng gắt, bước chân Định nhị nãi nãi rất vội vàng, bà còn dặn dò nữ nhi: "Nếu như bị người trong nhà phát hiện, ngươi liền nói nương mang ngươi đi ra ngoài chơi."
"Vâng, con đã rõ." Dứt lời, Mật nhi đem một viên mứt quả cuối cùng nhét vào bên trong miệng Định nhị nãi nãi.
"Đứa nhỏ này. . ." Định nhị nãi nãi vẫn không nỡ trách cứ nữ nhi tâm can bảo bối. Nhưng trong long bà cảm thấy ấm áp.
Các nàng chậm rãi chạy về nhà, lại phát hiện trong nhà hoàn toàn yên tĩnh, vừa vặn tốt bà từ phòng bếp ra, thấy là mẹ con hai người, vội vàng cười nói: "Nhị nãi nãi yên tâm, lão gia cùng lão thái thái sáng nay bị Dư di mụ nhà người qua gọi đi, nghe nói là phu nhân Dư gia đại công tử sinh hạ ra con trai."
"Đây là chuyện tốt nha!". Đáy mắt Định nhị nãi nãi hiện lên một tia ảm đạm, trưởng nữ Mật Nhi của bà cũng đã sáu tuổi mà bụng bà bây giờ còn không có động tĩnh gì,
Vị nàng dâu này của Dư di mụ hai mươi hai tuổi mới thành hôn, vừa vào cửa liền có tin mừng không nói, còn sinh hạ quý tử.
Phải biết rằng, ngoại trừ gia thế bị người bên ngoài lên án, ở trong tộc Định nhị nãi nãi cũng bị không ít người lấy cái cớ không con mà khinh thị bà, thậm chí lão thái thái ở trước mặt thì châm chọc, phía sau càng là nói bà là gà mái không biết đẻ trứng.
Tốt bà cũng biết tâm bệnh của Định nhị nãi nãi, nên cũng không dám nói thêm gì nữa.
Định nhị nãi nãi rất mau tỉnh táo lại, từ bên trong ống tay áo xuất ra hộp dầu ngao trước đó mua đặt ở trên tay tốt bà: "Lão nhân gia người mùa đông còn phải rửa chén, ta nghe nói dầu ngao này dùng để trị những tổn thương hoặc vết nứt do giá rét rất tốt. Chỉ là trong tay của ta không có bao nhiêu tiền, nếu là có, khẳng định năm nay thay ngài làm một bộ áo bông mới."
Tốt bà vô cùng cảm kích: "Trong nhà này cũng chỉ có Nhị nãi nãi lúc nào cũng nhớ kỹ tới ta."
Vừa dứt lời liền thấy một nữ tử đầu tóc bù xù, mang lấy gót giày đi đến, ánh mắt nàng ta nhìn mẫu nhi Định nhị nãi nãi không có thiện cảm. Mật nhi rất nhanh nhận ra người đi đến, đây không phải là Nguyễn Bình Nhi thì là ai.
"Hừ, tốt bà, điểm tâm ăn cái gì đây? Ta đều đói." Nàng ta quen thói ở trong nhà thì trừng mắt lạnh lùng nhìn người, đem tẩu tử và người làm đều không để vào mắt.
Tốt bà vẻ mặt đau khổ nói: "Đại tiểu thư, lúc lão thái thái gần đi, đem ngăn tủ khóa lại. Chúng ta cùng nhị nãi nãi còn có Mật tỷ nhi đều không thể dùng cơm đâu."
Người làm tự nhiên có trí tuệ của người làm, tốt bà sẽ trộm giấu vài củ khoai tây hoặc khoai lang trong bếp, nhưng đó là bà để dùng riêng cho mình, lão thái thái đem phòng bếp canh chừng sát sao, chìa khoá cũng tự mình chưởng quản, nếu không giấu liền sẽ đói bụng.
Nguyễn Bình Nhi hừ lạnh một tiếng, lại dậm chân một cái, đi vào trong phòng lão thái thái.
Tốt bà nhìn bóng lưng của nàng ta, liền quay lại đối với Định nhị nãi nãi nói: "Trong phòng Lão thái thái thế nhưng là có ít điểm tâm. Đảm bảo là nàng ta đi vào phòng lão thái thái lấy điểm tâm."
"Chúng ta về phòng trước, ta còn phải tranh thủ lúc trời còn sáng mà quay vải." Định nhị nãi nãi lại không thể nào nói xấu.
Tốt bà gật gật đầu, bà còn phải đi đút cho gà cho heo ăn, làm việc nhà không hết, cũng không có thời gian rảnh rỗi tán gẫu, dù sao Bình Nhi tiểu thư từ sau lần mắng tẩu tử bị bà mối phát hiện cũng không dám tùy tiện náo loạn trong nhà.
Định nhị nãi nãi đi vào cửa, liền để nữ nhi chơi ở bên cạnh, bà thì hướng ra cửa ngồi quay vải.
Thời điểm nương đang quay sợi, bà đem nàng đặt lên giường để nghỉ ngơi. Đến trưa, Định nhị nãi nãi gọi nữ nhi rời giường, bà thì từ chiếc rương nhỏ trong phòng lấy ra một cái hộp, bên trong đựng chính là cơm rang, ngoài ra còn có ngân hạnh, sủi cảo chiên, một ít măng khô v.v, mẫu nữ hai người chỉ cần ngâm cơm rang trong nước nóng là có thể ăn.
Cơm rang được làm bằng cách chiên gạo và cát trong nồi cho đến khi phồng lên lại đem cơm đã được chiên rây ra, sau đó đem đi bảo quản thật tốt, thời điểm muốn ăn, bất cứ lúc nào đem một chút ra ngâm với nước nóng, quả thực là mỹ vị nhân gian.
Đây chính là cuộc sống thường ngày của hai mẹ con, lão gia lão thái thái ở nhà ăn cũng là dưa muối với cháo loãng, trứng gà cũng là cực ít, bánh dày kia vẫn là hôm qua Dư di mụ đưa tới. Trượng phu Dư di mụ ở huyện nha Giang Lăng làm tiểu lại*, nhi tử đậu qua tú tài, về sau lại làm ở phòng thu chi của một tửu lâu, nhà bà trôi qua cuộc sống rất dư dả, bởi vậy thường xuyên sẽ tiếp tế tổ mẫu Mật nhi - Dư lão thái.
*Lại (chức vụ không có phẩm cấp thời phong kiến): Ngày xưa là một công chức nhỏ không có đẳng cấp.
Đương nhiên, cũng không phải là thứ rất tốt, phần lớn đều là y phục cũ của nhà chồng Dư di hoặc là điểm tâm ngày thường không thích ăn, còn có giống bánh dày loại này quá nhiều trong nhà bà ăn không hết.
Nhưng chỉ như vậy thì người Nguyễn gia cũng rất cảm kích.
Mật nhi nhìn về phương xa, sở dĩ cha xảy ra chuyện cũng là vì Dư gia.
Ăn cơm no rồi, Mật nương muốn đi ra ngoài tản bộ một chút, ở xung quanh này đều là tộc nhân Nguyễn gia, mọi người ai cũng quen biết nhau, Định nhị nãi nãi cũng yên tâm nhưng vẫn căn dặn nàng: "Không cho phép chạy xa."
"Ta biết mà nương."
Nhưng Định nhị nãi nãi vẫn là không yên lòng: "Nếu không nương cùng đi chơi với ngươi nhé ?"
Tiểu Mật nhi của bà sinh ra quá đáng yêu, hài đồng bình thường không có đáng yêu như vậy, làn da màu trắng sữa, mắt to như quả nho, lông mi càng là rất dày, vạn nhất bị quải tử bắt cóc, bà chính là không biết làm thế nào.
"Nương thân, ta nhớ được đường mà, hôm qua ta còn đi chỗ ấy của tứ bá mẫu tìm người, chính là ta tự đi một mình." Mật nhi vỗ ngực nói.
Nhìn dáng vẻ nữ nhi kích động háo hức muốn thử, Định nhị nãi nãi mới đáp ứng.
Mật nhi mở chốt cửa sau, liền đi về trước, dọc đường gặp được không ít người chào hỏi.
"A, đây là Mật nhi nhà Định thúc phải không?"
Mật nhi ngẩng đầu nhìn lên, thấy là một tiểu thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, đầu đội khăn vuông, một bộ áo xanh, dáng vẻ nhìn giống như là người đọc sách, nàng mềm mại gọi một tiếng: "Thập Nhất ca ca."
"Hắc, ngươi còn nhớ rõ ta sao?" Nguyễn Thập Nhất thật cao hứng.
"Nhớ kỹ nhớ kỹ, ta nghe mẫu thân nói Thập Nhất ca ca chuẩn bị làm tân lang, chỉ là mẫu thân của ta phải quay vải, tổ phụ tổ mẫu lại muốn dẫn cô cô đi, ta liền không thể đi tới nhà Thập Nhất ca ca dự hôn lễ được."
Nhưng thật ra là nếu có yến hội, tiền lễ là do các con đưa, còn ăn uống là việc của Nguyễn lão gia cùng lão thái thái.
Hai lão nhân này ở trong tộc chính là cực phẩm, cũng không có bằng hữu gì, là đối tượng mọi người ganh tỵ.
Nếu không phải năm đó còn mấy phần chút tình mọn của lão thái gia và huynh đệ Nguyễn Gia Khang cùng Nguyễn Gia Định ở trong tộc làm người cũng không sai thì cặp vợ chồng cực phẩm này chính là gặp tình trạng mọi người ở trong tộc xa xa nhìn thấy đều sẽ che tay áo rời đi.
Nguyễn Thập Nhất chính là một thiếu niên, nghe nói qua không ít sự tình của lão phu thê cực phẩm này. Tất cả mọi người nói nếu không phải do Nguyễn lão gia thích cờ bạc, khiến cho Định thúc nghèo rớt mùng tơi, thì dựa theo tài học của Định thúc năm đó, đã sớm trở thành tú tài, đậu công danh.
Hắn thương xót nhìn Mật nương: "Thập Nhất ca mời ngươi tới, có được hay không? Năm đó Thập Nhất ca có gì không rõ vẫn là do cha ngươi dạy ta hiểu đấy."
Mục tiêu của Mật nhi dĩ nhiên không phải ăn cưới, mà là làm hài tử lăn giường. Ở Giang Lăng có tập tục, hài tử lăn giường nếu làm xong thì nhà tân lang sẽ cho hồng bao hai mươi đến năm mươi văn, còn được đem táo đỏ và đường đỏ ở tân phòng cũng như không giới hạn điểm tâm đem về.
* Lăn giường: Có nghĩa là trong ngày cưới, trước khi cô dâu bước vào phòng tân hôn, hai cậu bé khoảng năm, sáu tuổi được mời lăn lộn trên giường tân hôn. Khi lăn thì lăn từ chân giường lên đầu giường rồi từ đầu giường xuống chân giường. Tổng cộng lăn đi lăn lại 3 lần. Sau khi họ đi rồi, người chủ gia đình người đàn ông sẽ thưởng tiền cho hai cậu bé. Tục để hài tử lăn giường vào ngày tân hôn là để vợ chồng mau có con.
Nàng ra vẻ kinh ngạc nói: "Thập Nhất ca ca là để Mật nhi đi làm hài tử lăn giường sao? Mật nhi rất biết lăn."
Nguyễn Thập Nhất vừa mới từ thư viện trở về để thành thân, nương tử của hắn là biểu tỷ, hai người là thanh mai trúc mã. Hắn nhìn Mật nhi một chút, chỉ cảm thấy nàng trông thập phần đáng yêu, thầm nghĩ nếu như biểu tỷ cũng sinh tiểu cô nương xinh đẹp như vậy liền tốt, thế là sảng khoái đáp ứng.
"Cám ơn Thập Nhất ca ca." Con mắt Mật nhi chớp chớp nhìn Nguyễn Thập Nhất.
"Không cần tạ ơn, mấy ngày nữa ta cho người tới đón ngươi." Nguyễn Thập Nhất cười nói.
Mật nhi lộ ra một nụ cười rất đáng yêu, Nguyễn Thập Nhất chịu không được vẻ đáng yêu của nàng liền xoa xoa đầu nàng.
Nhìn Nguyễn Thập Nhất đi xa, Mật nhi mới cảm thấy xấu hổ, đường đường là Hoàng quý phi, lại vì hai mươi văn tiền mà bán manh, nhưng là nhớ tới gia cảnh Nguyễn Thập Nhất giàu có, nàng còn có thể mang đường đỏ về cho nương uống, giúp nương bồi bổ thân thể, nàng lại cảm thấy hết thảy đều đáng giá.