Tối hôm đó, Tử Khiêm thật sự vào phòng Đường Tư Tư, trải một tấm chăn, nằm dưới sàn ngay bên cạnh chân giường cô.
Đường Tư Tư nằm hí mắt, quay mặt vào tường, im lặng chờ Tử Khiêm tiến vào trạng thái nghỉ ngơi.
Con người khi ngủ say sẽ phát ra tiếng thở nhẹ và đều đặn, có lẽ robot thông minh biết hô hấp cũng vậy nhỉ?
Một lúc lâu sau khi không gian đã trở nên cực kỳ yên tĩnh, hơi thở của Tử Khiêm nhẹ đến mức gần như không nghe thấy. Đường Tư Tư rón rén ngồi dậy, bước xuống giường.
Cô nhẹ tay nhẹ chân đi tới, ngồi xổm xuống quan sát Tử Khiêm. Hắn nằm ngửa, trên người đắp một cái chăn mỏng, đã thay một bộ áo ngủ. Lúc hắn vào phòng tắm thay quần áo, Đường Tư Tư nấp ở bên ngoài, áp sát tai vào cửa, lắng nghe động tĩnh bên trong, nhưng chỉ có tiếng sột soạt, không có tiếng nước chảy, cuối cùng cô cũng không thể suy đoán được gì.
Bây giờ hắn đang yên tĩnh nằm ngay trước mặt, cô muốn làm gì thì làm, Đường Tư Tư nhếch mép cười gian trá.
Đầu tiên, cô nhẹ nhàng thò tay vào trong chăn, sờ soạng được mép áo ngủ của hắn, đây rồi... da thịt đây rồi, có cơ bụng này, sao cứng thế nhỉ, cứng như thép vậy... Đường Tư Tư lại dịch tay xuống dưới, cô rất tò mò, nếu thực sự là robot, anh ta có được tạo ra bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© không? Nếu có, chỗ đó có hoạt động không? À, ý cô là hoạt động như một con búp bê phục vụ nhu cầu của chủ nhân, tất nhiên mình không có nhu cầu này, mình chỉ tò mò thôi! Đường Tư Tư liên tục lập đi lập lại trong đầu, trái tim cũng hồi hộp đến mức nhảy lên liên tục.
Ngay khi ngón tay cô sắp sửa vói vào được bên trong quần Tử Khiêm thì đột nhiên lúc này, hắn phát ra mấy tiếng kêu bíp bíp từ cánh tay trái, sau đó nghiêng người lật sang một bên, Đường Tư Tư mất đà ngã chúi xuống sàn, sau đó bị một cánh tay Tử Khiêm vắt ngang qua eo. Cô không dám cử động, khóc không ra nước mắt, chỉ có thể chờ thêm chốc nữa…
Nhưng một lúc lâu sau, khi cô cảm thấy đã an toàn, thì lại không thể nhấc nổi cánh tay hắn lên. Đường Tư Tư vừa cố nâng tay hắn vừa cay đắng nguyền rủa bản thân, sao mình lại ngốc đến như vậy? Ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo huhu.
Thêm một lúc lâu sau, Đường Tư Tư bỏ cuộc, cô mệt mỏi mơ màng thϊếp đi trong vòng tay Tử Khiêm, lúc sắp mất đi ý thức, cô còn lờ mờ nghe thấy giọng ai đó vang lên bên tai: "Theo quy định của hiệp hội bảo vệ quyền lợi robot, nếu con người có hành vi sàm sỡ robot dù cố ý hay vô tình, cũng sẽ phải chịu trách nhiệm với robot đó...cho robot đó chăm sóc suốt đời!"
Quy định...gì... lạ vậy…? Đường Tư Tư thì thào trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
_____________
Sáng hôm sau, khi Đường Tư Tư thức giấc thì Tử Khiêm đang lục đυ.c nấu bữa sáng trong bếp. Cô vẫn còn nằm trên sàn, chỗ của Tử Khiêm, tuy nhiên được đắp chăn và gối đầu êm ái.
Ôi, sao mình lại ham ngủ thế này?!
Đường Tư Tư tức tối nghĩ: "Không sao, tối nay lại thử, mình sẽ không ngủ, mình hứa, mình thề!!!"
_________
Ăn sáng xong, Đường Tư Tư thay quần áo chỉnh tề bước ra ngoài.
"Tôi đi mua thêm thực phẩm."
"Tôi đi với cô."
"Không cần đâu. Tôi có thể tự đi một mình." Đường Tư Tư vẫn còn xấu hổ, cô không muốn đi cùng anh chàng robot này.
"Thức ăn cho cả tôi và cô, ít nhất cũng mấy túi. Cô xách nổi à?"
"...." Được rồi.
Hai người bọn họ chỉ vừa mới bước xuống lầu, ló đầu ra đường cái, thì đột nhiên Đường Tư Tư cảm thấy trời đất tối sầm. Có người đã dùng bao bố loại lớn trùm cả cô và Tử Khiêm lại. Sau đó hai người bị đùn đẩy lên trên một chiếc xe.
Không nghi ngờ gì nữa cả hai đã bị bắt cóc!
Đường Tư Tư chưa từng rơi vào trường hợp như thế bao giờ. Cô hốt hoảng đến nỗi không biết phải làm gì, đầu óc trống rỗng.
Nhưng Tử Khiêm đã siết chặt lấy eo cô, thì thầm vào tai: "Bình tĩnh, không sao đâu!"