Sau Khi Trao Đổi Thân Thể Với Crush

Chương 12

Tôi liếc mắt nhìn Chu Lịch một cái, đúng lúc đối diện với ánh nhìn của hắn.

Hy vọng hắn có thể đọc được sự uy hϊếp trong mắt tôi.

Hai người chúng tôi còn chưa nói gì, thì Trần An An cũng đã buông tay trước, “Tôi nói đùa thôi, sao tôi lại không biết xấu hổ làm kỳ đà cản mũi được, xe buýt của tôi tới rồi, tôi đi đây, tạm biệt”.

Tôi và Chu Lịch cùng lên xe buýt.

Hắn chơi điện thoại, tôi ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ không nói gì với nhau.

Hắn chơi được một lúc lại hỏi tôi: “Sao hôm nay yên tĩnh như vậy?”

Tôi không để ý tới hắn.

Sau đó hắn cũng không nói gì.

Tôi không nhịn được, quay đầu hỏi hắn: “Anh quen thân với Trần An An như vậy à?”

Hắn ừ một tiếng, ánh mắt vẫn nhìn vào màn hình, tỏ ra hết sức lơ đãng, “Lần trước có gặp ở căn tin, thẻ cơm của cô không có tiền, cô ta giúp tôi thanh toán, sau đó còn hỏi xin tôi số điện thoại”.

Mẹ kiếp, đây rõ ràng là muốn lợi dụng để tôi tới gần Chu Lịch.

Lúc này hắn mới quay đầu lại nhìn tôi, đột nhiên cười khẽ, “Ghen à?”

Chuyện này không phải rất rõ ràng hay sao?

Hắn đưa điện thoại qua, là một tin nhắn mà Trần An An vừa mới gửi: Tiểu Liên, nghe người ta nói cô đã yêu thầm Chu Lịch rất lâu, chúc mừng cô, cuối cùng cũng có thể tán đổ crush.

Chu Lịch trả lời hai chữ cảm ơn.

Tôi liền xuân về hoa nở: “Tức là anh thừa nhận sao?!”

Chu Lịch mỉm cười một cái, “Thừa nhận cái gì? Tôi chỉ dùng cô làm bình phong mà thôi. Cô Trần An An này rất thân với Trần Tần, thường xuyên nhờ Trần Tần hẹn tôi đi chơi, tôi thấy rất phiền”.

Một chậu nước lạnh từ đâu xối xuống đầu, “Ờ”.

Bình phong thì bình phong vậy, dù sao kẻ bị chặn lại cũng không phải là tôi mà là cô ta.

Trải qua chuyện như thế, cả ngày hôm đó tâm trạng học tập của tôi không được tốt lắm.

Sau khi đến quán cà phê, tôi liền bắt đầu luyện từ vựng, nhưng cũng không biết có phải vì cà phê ở đây quá thơm hay vì một lý do nào khác, mà tôi không học được một chữ nào, càng làm thì càng không thể tập trung mà nghe được, trả lời sai gần hết tất cả các câu trong đề.

Chu Lịch giúp tôi sửa bài, đến phần nghe thì đặt xuống.

Tôi chột dạ, dè dặt nhìn hắn, “Sai nhiều lắm à?”

“Đề thi này chiều hôm qua cô đã làm rồi, cô không nhớ sao? Phần nghe này tôi cũng đã giảng cho cô một lần, vậy mà bây giờ lại trả lời thế này sao?”

Tôi bị hắn cho là ngốc nghếch, không dám lên tiếng, khó chịu vô cùng.

“Nếu cô không muốn học thì cứ đi đi, đừng ở chỗ này lãng phí thời gian của tôi”.

“Xin lỗi, tôi làm lại một lần nữa vậy”. Tôi sợ hắn thật sự đuổi tôi đi.

“… Nói cô mấy câu thì đã khóc à?”

“Không có, là vì nước cà rốt khó uống”.

Cuối cùng hắn cũng cười, “Ngoan ngoãn làm bài tập đi, trả lời đúng hai phần ba tôi cho cô uống trà sữa”.

“Được”. Tôi nín khóc mỉm cười, một lần nữa tập trung nghe.

Giữa trưa chúng tôi cùng ra ngoài ăn cơm, ăn món lẩu, Chu Lịch nói muốn khen thưởng tôi hôm nay cuối cùng cũng đã làm bài đạt yêu cầu.

Sau đó chúng tôi lại quay về quán cafe học tiếp cho đến chiều.

Lúc quay trở về cặp mông của tôi đã có dấu hiệu đau nhức.

“Về phòng phải nhớ chép lại tất cả các từ vựng hôm nay đã học một lần cho tôi”. Lúc về đến trường hắn còn dặn dò tôi, “Đi ngủ sớm một chút, không được thức khuya”.

“OK, vậy anh có đọc cho tôi viết không?”

Ngày thường đều là hắn đọc cho tôi viết chính tả một lần.

“Để xem có thời gian không đã”.

Trên đường trở về tôi mua một chút trái cây và đồ uống, còn nhân tiện mua cho các bạn cùng phòng một ít đồ ăn vặt.

Bọn họ cảm kích vô cùng, còn nói tôi kể từ sau khi có người yêu, đã trở nên dịu dàng hơn nhiều.

“Lúc trước tôi lạnh nhạt lắm sao?” Tôi hỏi lại.

“Cũng không phải, nhưng mà rất khác, theo như lời Trần Tần nói thì chính là góc cạnh bị mài nhẵn”.

“Thật sự thay đổi rất nhiều, trước kia cậu rất kén ăn, cậu xem, cà chua này từ trước đến giờ cậu không có ăn đâu”.

Cà chua cũng không ăn sao? Cà chua ngon như vậy sao lại không ăn?

Tôi cho rằng tối nay Chu Lịch sẽ không đọc chính tả cho tôi, nhưng không ngờ hắn vẫn đúng giờ gọi điện thoại tới.

“Đang làm gì vậy?” Hắn hỏi tôi.

“Đang ăn cà chua”.

“……”

“Cô không ăn cơm à?”

“Ăn rồi”.

“Ăn cái gì?”

“Ăn sườn”.

“Cơm sườn 12đ một phần!”

Giọng bạn cùng phòng của tôi truyền tới từ bên kia, “Chu Lịch, cô gái nhà chúng tôi từ sau khi yêu anh, cuộc sống sinh hoạt càng ngày càng kén chọn, bữa cơm nào cũng phải là 30đ trở lên, trái cây thì mua liên tục, ngay cả gội đầu cũng phải đến tiệm uốn tóc mà gội”.

“Tôi dùng tiền của mình”. Chu Lịch nhấn mạnh.