Sự Nghiệp Và Tình Yêu

Chương 2: Cấp trên mới

Lúc này Ninh Thanh vẫn tương đối lạc quan, thậm chí có thể nói, tương đối ngốc. Cô còn chưa ý thức được, đổi một cấp trên mới sẽ có ý nghĩa gì, vẫn còn ngây ngô thề trong lòng: sau này khi mình đã có tiếng nói nhất định ở công ty, sẽ tìm cách giúp nhóm cấp trên lúc trước có thể thăng chức tăng lương.

Cấp trên cũ đi rồi, công ty nhanh chóng cắt cưỡng một vị đồng nghiệp nam có 4-5 năm kinh nghiệm trở thành cấp trên trực tiếp của Ninh Thanh, Ninh Thanh có chuyện gì thì cứ báo cáo với ông ta.

Ninh Thanh nhanh chóng nhận ra khó mà sống chung với cấp trên mới này.

Phòng ban của Ninh Thanh có một group chat nhỏ, chủ yếu là để phân chia công việc, cũng là khu vực chung để tất cả mọi người trao đổi, Ninh Thanh sau khi hoàn thành những công việc nhỏ nhặt của mình thì có thể gửi vào trong group, những người khác có nhu cầu dùng đến tăng kiện hoặc số liệu mà người khác đã làm xong, cũng có thể trực tiếp tìm thấy trong group.

Ai đang làm gì và ai không làm gì, ai đang bận đến mức tối tăm mặt mũi, còn ai đang vô cùng rảnh rỗi, trưởng phòng và các đồng nghiệp cũng có thể biết rõ. Cấp trên lúc trước phân chia nhiệm vụ rất hợp lý, ai nấy đều thấy rõ ràng, không có một câu oán hận.

Nhưng kể từ sau khi có cấp trên mới, group chat này xem như hoàn toàn bỏ đi.

Cấp trên mới này không phân chia nhiệm vụ trong group, các đồng nghiệp cũng không có sự hiểu biết về công việc của những người khác là bao nhiêu. Ninh Thanh có những lúc bị sai làm bốn năm việc, ngày nào cũng bận đến tái mặt, tức muốn hộc máu.

Bởi vì cấp trên không sắp xếp nhiệm vụ trong group, vì thế mỗi khi giao nhiệm vụ cũng là đơn độc. Mỗi lần Ninh Thanh làm việc xong đến báo cáo, vào văn phòng của ông ta, đều thấy người này vừa hút thuốc vừa chơi game.

Ninh Thanh âm thầm mắng nhiếc trong lòng: lúc chị Ngũ còn ở đây, ngày nào cũng tăng ca làm thêm giờ, cho đến khi bầu trời đầy trăng sao, bây giờ đổi thành người này, sao lại rảnh rỗi đến như vậy...

Nếu nói rằng cấp trên chính là có quyền lợi đặc biệt phủi tay không cần làm gì, Ninh Thanh cũng cố nhịn. Quan trọng nhất người cấp trên mới này… tên là anh Kiện, bản thân mình không làm việc thì thôi, mỗi khi Ninh Thanh đến xử lý kín của ông ta, ông ta vẫn luôn giữ bộ dạng mất kiên nhẫn “Trẻ con không thể dạy”, khó chịu với cô, ngụ ý: chuyện này mà cô cũng không biết sao?

Cho dù chuyện này lúc trước chính là do anh Kiện này bảo Ninh Thanh làm, Ninh Thanh làm theo ý ông ta xong, ông ta lại giống như mất trí nhớ hỏi lại cô: Vì sao phải làm như vậy? Ví dụ như:

“Ninh Thanh, tài liệu này viết xong thì lập tức gửi tới địa chỉ WeChat XX.”

“Vâng.”

Vài ngày sau

“Ninh Thanh, vì sao tài liệu này lại không gửi bằng email? Sau này nhất định phải gửi bằng email biết không?!”

“…… Vâng.”

Ninh Thanh vô cùng buồn bực. Ngày nào cũng mệt đến chết đi sống lại mà còn bị mắng nhiếc, Ninh Thanh bắt đầu bị ám ảnh về việc đi làm, lúc này cô mới dần dần nhận ra lúc trước mình đã sung sướиɠ như thế nào.

Nếu nói đây chỉ là không hợp với phong cách làm việc của cấp trên, thì những chuyện khác nối tiếp nhau xảy ra càng khiến cho Ninh Thanh lần đầu tiên tỉnh táo nhận ra rằng, công ty này không thích hợp để phát triển lâu dài.

Mọi chuyện thường bắt đầu từ những việc nhỏ bé không đáng kể.

Công ty có cung cấp phòng ở cho nhân viên, là loại bốn người một phòng giống với ký túc xá đại học. Điều kiện vật chất tất nhiên là có tốt có xấu, có phòng thì ở gần WC, mỗi lần dội nước sẽ nghe thấy âm thanh rất lớn; có phòng thì sẽ bị các tòa nhà khác che phủ, một năm bốn mùa âm u không nhìn thấy ánh mặt trời; cũng có phòng thì vừa yên tĩnh vừa có ánh sáng đầy đủ.

Sự sắp xếp như thế nào thì là do nhân viên tự mình phối hợp, đến trước thì có trước. Ninh Thanh vào công ty trễ, chỉ có thể lựa chọn những phòng điều kiện không tốt. Tuy rằng nhà ở địa phương, giường ký túc xá chỉ có lúc ngủ trưa mới dùng tới, nhưng có thể chiếm được phòng tốt thì vẫn thoải mái hơn.

Giường của chị Ngũ rất tốt. Sau khi chị Ngũ đi khỏi, Ninh Thanh dựa vào ưu thế gần quan được ban lộc, thuận lợi dọn tới giường chị Ngũ.

Ninh Thanh ở ký túc xá sung sướиɠ được hai ngày, thì trưởng phòng hành chính đã tìm tới cửa.

Hôm đó là hai ngày nghỉ cuối tuần hiếm thấy, sau khi bị cấp trên mới tra tấn suốt một tuần, cuối cùng Ninh Thanh cũng có thể thở vào một hơi, về nhà nạp máu, chuẩn bị tuần sau sống lại.

Nhưng khi vào lúc Ninh Thanh đang nằm lười biếng trong ổ chăn mềm mại ở nhà mà phơi nắng, thì nhận được điện thoại của trưởng bộ phận hành chính gọi tới.

Ninh Thanh thắc mắc không biết trưởng bộ phận hành chính tìm mình có chuyện gì, nhưng cô không nghĩ quá nhiều đã nhận cuộc gọi: “Alo, có chuyện gì thế chị Vương?”

Đầu dây bên kia truyền tới âm thanh kệch cỡm của chị Vương: “Ninh Thanh, bây giờ cô có ở công ty không?”

“Không, tôi ở nhà.” Ninh Thanh đoán có thể chị ta cần người giúp làm việc gì đó, cho nên mới tìm tới cửa. Nhưng đáng tiếc là bây giờ cô không ở văn phòng, hì hì. Ninh Thanh lạc quan nghĩ, vẫn chưa hề ý thức được chuyện gì.

Chị Vương dùng âm thanh nũng nịu, nhưng lại lộ ra sự ngạo mạn hết sức chân thật: “Thanh Thanh, có một việc cần phải làm phiền cô, có thể sẽ khiến cô khó xử.”

Ninh Thanh che điện thoại lại, thở dài: “Chuyện gì thế?” Có lẽ lần này chị ta muốn cô đến công ty làm việc chăng... Bây giờ xăng dầu lên giá, Ninh Thanh lái xe đến công ty rồi quay về là hết bốn lít xăng, Ninh Thanh yên lặng đau lòng.

“Cô đã dọn vào giường chị Ngũ rồi phải không?”

Ninh Thanh bỗng có một dự cảm không tốt dâng lên trong lòng: “Đúng vậy.”

Chị Vương cười cười: “Chẳng phải gần đây công ty đã có giám đốc nhân sự mới hay sao? Hai người đổi giường nghỉ nhé.”

Cô im lặng một chút rồi ngồi bật dậy, tức giận đột nhiên dâng trào.

Dựa vào cái gì mà cô phải đổi?! Vốn dĩ ký túc xá ở công ty luôn là tới trước thì được, lúc cô mới tới cũng đã phải ở phòng rất kém cỏi, hơn một năm trời mới có thể dọn được đến chỗ mới. Trong công ty có hai đồng nghiệp nữ mang thai còn chưa đến tìm cô đổi giường, huống chi chỉ là một giám đốc nhân sự mới? Còn đặc biệt tìm cô đổi giường sao?!

Trước khi dọn đến chỗ mới cô đã âm thầm quyết định: Nếu đồng nghiệp mang thai tìm cô, cô sẽ đổi, không có gì không vui. Dù sao mang thai cũng là tình trạng đặc biệt, Ninh Thanh có thể thông cảm. Ngoại trừ điều này thì cho dù có là ai, Ninh Thanh cũng không đồng ý.

Chị Vương ở đầu dây bên kia dường như không hề chú ý tới sự im lặng của Ninh Thanh, hoặc là có biết nhưng không bận tâm: “Chuyện này cũng có thể giúp cô tạo ấn tượng tốt với cô ta, đối với cô cũng có lợi.”

Ninh Thanh xù lông. Tốt con khỉ! Cô ta chỉ là một giám đốc nhân sự mới tới, có liên quan gì đến cô... Chế độ lương thưởng ở công ty đã có quy định rõ ràng, thăng chức hay không cũng là do tổng giám đốc quyết định.

Sau khi chứng kiến biến động trong việc thăng chức của chị Ngũ và anh Lý lần này, Ninh Thanh cho dù ngốc nghếch cũng có thể cảm nhận được một cách lờ mờ rằng, tổng giám đốc không sang trọng bất cứ ai trong phòng ban của cô. Nếu cứ làm việc ở chỗ này, Ninh Thanh chắc chắn sẽ không có không gian chủ động thăng chức, chỉ có thể bị động lấy kinh nghiệm lâu năm. Chuyện này sẽ không thay đổi bởi vì cô làm nhiều hay làm ít.

Sau khi Ninh Thanh nhận ra được điểm này, lập tức ủ rũ. Nhưng việc thuyên chuyển giữa các phòng ban cũng không phải là chuyện dễ dàng, ít nhất không phải việc mà cấp bậc như Ninh Thanh có thể quyết định.

Chị Vương gọi điện thoại cho cô, trên thực tế có chức vụ ngang bằng với Ninh Thanh, chẳng qua chỉ là tạm thay quyền trưởng phòng hành chính mà thôi, vẫn chưa có quyết định thăng chức chính thức. Nhưng ngay cả một trưởng phòng hành chính tạm thời, cũng có thể xem cô là quả hồng mềm mà bóp.

Dưới những câu nói chèn ép của chị Vương, sắc mặt Ninh Thanh lạnh lùng, không có trả lời, cứ như vậy lơ đãng trôi qua, hy vọng chị Vương có thể thấy rõ thái độ của cô mà không đề cập đến chuyện này nữa.