Hòa Thành có một quán lẩu đã mở lâu đời, núp trong một con hẻm nhỏ ở trung tâm thành phố, mới bảy giờ tối đã nườm nượp khách đến.
Ngoài quán người xếp hàng dài, trong quán tiếng nói chuyện rôm rả, mùi lẩu bay thoang thoảng, vô cùng náo nhiệt. Chỉ có duy nhất một bàn nằm ở góc nhỏ phía nam là im lặng cứ như uống phải thuốc câm vậy.
Nhân viên phục vụ đi đến rót nước ba lần, đưa mắt quan sát giữa ba người rồi bất cẩn quay hẳn đầu sang khiến nước bị tràn ra mặt bàn: “A, xin lỗi, xin lỗi quý khách.”
“Không sao, không cần rót nước nữa đâu.” Nói đoạn, Ôn Ngọc cầm ly trà lên đặt vào trong khay bưng rồi tiếp tục nhìn về phía hai người đối diện, lời mắng đã đến miệng nhưng cô bạn phải kìm nén lại: “Nói vậy là hai người gặp lại nhau từ lâu rồi, cũng yêu nhau luôn rồi, thế mà một trong hai không ai thèm nhớ tới việc báo cho tớ biết một tiếng phải không?”
Lương Vọng Thư lúng túng ho khan một cái: “Định hai ngày nữa mới nói với em.”
“Sao hai người không đợi qua kỷ niệm tròn hai năm rồi nói cho tớ biết luôn đi!” Ôn Ngọc nghĩ đi nghĩ lại vẫn rất tức giận, mắng Lương Vọng Thư xong lại bắt đầu trách Bùi Thức Nguyệt: “Còn cậu nữa, có chuyện gì ghê gớm lắm à, chẳng lẽ vì cậu thế này thế kia mà tớ không làm bạn với cậu nữa hay sao? Hay là cậu vốn không hề xem tớ là bạn, nói đi là đi, không để lại một câu nào, khiến tớ cứ như con đần, ngày nào cũng bám theo lão Lâm hỏi thăm tin tức của cậu.”
Bùi Thức Nguyệt tự biết mình đuối lý nên để mặc cho Ôn Ngọc quở trách đến khi phàn nàn đủ rồi mới mỉm cười với người đối diện tựa như lấy lòng: “Thật sự xin lỗi mà, tớ biết lỗi rồi, cậu đừng giận nha. Hôm nay tớ mời, cậu muốn ăn gì cứ gọi thoải mái.”
Ôn Ngọc bối rối: “Phục vụ, phiền mang thực đơn đến cho chúng tôi.”
“Chào quý khách, quán của chúng tôi là gọi món online, quý khách quét mã QR này ạ.” Nhân viên phục vụ chỉ chỉ vị trí ở góc bàn.
“Được, cảm ơn.” Ôn Ngọc đang định lấy điện thoại ra thì Lương Vọng Thư đã quét mã QR xong và đưa điện thoại tới. Cô bạn bĩu môi: “Đừng tưởng làm như vậy em sẽ hết giận nhé, em có thể giận hai người chuyện này cả đời.”
Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng dù sao tình cảm ban đầu vẫn còn đó nên sau khi ăn xong, ba người đã đi dạo quanh bờ hồ, Bùi Thức Nguyệt khoác tay Ôn Ngọc, còn Lương Vọng Thư đi theo phía sau.
Con đường bên hồ cũng có xây riêng lối đi dành cho người khiếm thị, tay còn lại của Bùi Thức Nguyệt đặt trên lan can, cô bước đi rất chậm.
Nhìn động tác của cô, trong lòng Ôn Ngọc thật sự khó chịu vô cùng. Cô bạn lựa chọn không hỏi quá nhiều mà kể cho cô nghe nhiều chuyện về Lương Vọng Thư.
“Lúc đó anh ấy nói muốn đến Hòa Thành tìm cậu, tớ còn tưởng chỉ nói đùa thôi, sau này nghe bảo anh ấy điền toàn bộ nguyện vọng đều là các trường ở Hòa Thành, tớ đã nghĩ, Bùi Thức Nguyệt, cậu đúng là tệ quá.” Ôn Ngọc cười cười: “Kỳ nghỉ quốc khánh năm lớp 12, tớ đến đây thăm ông bà ngoại, thuận tiện gặp Lương Vọng Thư một lần. Khi đó anh ấy cũng mới khai giảng một tháng thôi nhưng không ngờ còn quen thuộc đường đi ở Hòa Thành hơn cả tớ, tớ cũng bất ngờ lắm. Lúc ấy chẳng hiểu sao tớ còn cảm thấy chắc chắn anh ấy có thể tìm được cậu, kết quả anh ấy đã tìm được cậu thật.”
Mặc dù đã nghe qua câu chuyện này một lần từ Lương Vọng Thư nhưng khi Ôn Ngọc kể đến lần nữa, Bùi Thức Nguyệt vẫn không kìm được cay cay mũi.
Cô không muốn giải thích tình hình của mình lúc ấy khó khăn đến nhường nào nữa, chỉ im lặng lắng nghe, nghe về sự cố chấp và tình cảm Lương Vọng Thư dành cho cô.
Đi đến cuối đường, Ôn Ngọc đứng bên đường gọi một chiếc taxi lại. Trước khi lên xe, cô ấy bỗng dưng quay người ôm lấy Bùi Thức Nguyệt, ghé đến bên tai cô nói rất nhẹ: “Bùi Thức Nguyệt, lần sau nếu còn không từ mà biệt như vậy thì tớ sẽ không đến gặp cậu lần nào nữa thật đấy.”
“Cậu đáng ghét quá.” Cô bạn nói với giọng nức nở.
Bùi Thức Nguyệt giơ tay vỗ lưng Ôn Ngọc một cái, kìm nén cảm giác cay cay nơi mũi, cười nói: “Không đâu mà, sau này tớ sẽ không như vậy nữa.”
Ôn Ngọc không phải là người giỏi bày tỏ tình cảm, chẳng mấy chốc đã điều chỉnh tâm trạng ổn định: “Được rồi, tớ đi đây, không làm phiền hai người yêu đương nữa.”
Bùi Thức Nguyệt mới nghe tiếng đóng cửa xe thì tay đã được Lương Vọng Thư nắm lấy. Cô không thấy Ôn Ngọc giơ ngón giữa với Lương Vọng Thư, chỉ dặn dò: “Đi đường chú ý an toàn nhé.’”
Ôn Ngọc lập tức thay đổi sắc mặt thành tươi cười: “Biết rồi, hai người về đi, tớ đi đây.”
Hiện tại mới hơn chín giờ, thời gian không quá muộn nhưng Bùi Thức Nguyệt nhớ đến lời dặn dò của mẹ Bùi trước khi đi nên không đi dạo ở ngoài với Lương Vọng Thư quá lâu.
Đi tiếp theo con đường khi nãy, họ đến một giao lộ khác, Lương Vọng Thư cũng đứng bên đường gọi một chiếc taxi.
Lúc ngồi trên xe, hai người không nói lời nào, chỉ là luôn nắm tay nhau. Khi đến cổng tiểu khu, Lương Vọng Thư mới hỏi: “Sao vậy? Ôn Ngọc nói gì với em mà tự dưng ỉu xìu thế.”
“Không có gì, chỉ kể lại chuyện lúc trước anh đến Hòa Thành tìm em thôi.” Bùi Thức Nguyệt cười cười: “Chỉ là em thấy vui mừng vì không để anh chờ lâu thêm nữa.”
“Đừng nghĩ anh sống khó khăn như thế, thật ra đối với anh, đến Hòa Thành là một việc tốt.” Lương Vọng Thư xoa đầu cô, dắt tay cô đi về phía trước: “Rời khỏi cái gọi là che chở và kế hoạch của ba mẹ, anh thoải mái hơn rất nhiều. Anh có thời gian làm những chuyện anh muốn làm, học chuyên ngành anh muốn học, thật sự đang sống cho chính mình, còn em —”
“Là sức mạnh giúp anh kiên trì. Không có em, có lẽ anh sẽ mãi sống dưới cái bóng của ba mẹ.” Lương Vọng Thư nói: “Nếu là mấy năm trước, lúc anh vừa mới lên cấp ba hoặc là lâu hơn trước nữa, anh vốn không nghĩ bây giờ mình sẽ có cuộc sống thế này. Mỗi ngày đều sẽ có những niềm vui bất ngờ và thử thách mới, tương lai không phải đã hình thành thì sẽ không thay đổi, cũng không phải là một thứ có thể nhìn thấy đích đến. Quan trọng hơn nữa đó là bây giờ em cũng đang ở bên cạnh anh, anh cảm thấy mỗi giây phút trong tương lai đều khiến anh vô cùng mong đợi.”
Bùi Thức Nguyệt nắm chặt tay anh, trong lòng chất chứa đầy cảm xúc khó tả nhưng cô không cách nào nói ra được: “Có phải em nên nói gì đó không?”
“Em muốn nói gì?”
“Không biết nữa, chỉ là em cảm thấy mình nên nói gì đó…”
Hoặc là, làm gì đó.
Bùi Thức Nguyệt quyết định nhanh chóng, cô dừng bước, Lương Vọng Thư cũng dừng theo, quay đầu nhìn về phía cô: “Sao thế em?”
“Hình như có gì đó bay vào mắt em.” Cô dụi dụi mắt phải, chờ đến khi Lương Vọng Thư cúi người ghé đến gần, cô bất thình lình ngửa đầu hôn anh.
Lương Vọng Thư khựng lại một cách rất rõ ràng, tay thuận thế di chuyển lên đặt bên mặt cô. Khi Bùi Thức Nguyệt cho rằng anh sẽ làm nụ hôn này thêm sâu thì anh đột ngột buông tay.
Bùi Thức Nguyệt: “?”
Lương Vọng Thư đứng bên cạnh gọi một tiếng “Chú” nhưng lại không buông tay cô ra. Đầu Bùi Thức Nguyệt “ong” lên một tiếng, tức khắc chết máy.
Ba Bùi biết chuyện con gái ra ngoài hẹn hò từ chỗ mẹ Bùi, cả buổi tối nay ông rảnh rỗi đứng ngoài ban công nhìn xuống dưới lầu, từ xa xa đã thấy có người đi về phía này, ông cũng đã cố ý ở nhà chờ thêm một lúc mới đi xuống lầu.
Ai ngờ vẫn bắt gặp.
Điều càng khiến ông bất ngờ hơn đó là Bùi Thức Nguyệt là người chủ động.
Ba người đều rất lúng túng.
Ba Bùi đáp lại tiếng gọi “chú” của Lương Vọng Thư, sau đó nhìn qua Bùi Thức Nguyệt, miệng đã có rất nhiều lời muốn giáo dục cô nhưng cuối cùng ông chỉ bảo: “Ba lên nhà trước, hai đứa cứ trò chuyện đi.”
“Bọn con nói chuyện xong rồi ạ!” Bùi Thức Nguyệt hất mạnh tay Lương Vọng Thư ra: “Ba ơi, con lên nhà với ba ạ.”
Lương Vọng Thư cũng thức thời nói: “Vậy con cũng về trước ạ, tạm biệt chú.”
Ba Bùi đi đến vài bước đón lấy tay Bùi Thức Nguyệt rồi nhìn sang Lương Vọng Thư và đáp một tiếng “ừ”.
Về đến nhà, tất nhiên Bùi Thức Nguyệt không thể thoát khỏi trận tra hỏi của mẹ Bùi. Ba Bùi ở bên cạnh bất thình lình khịt mũi bảo: “Con gái bà khí phách y đúc bà năm đó.”
Mẹ Bùi cười nói: “Giống tôi thì làm sao, giống ông thì khéo độc thân cả đời này mất.”
Ba Bùi: “…”
Bùi Thức Nguyệt thật sự không còn mặt mũi đâu mà gặp người khác nữa, cô thấy vui vì giờ phút này không cần phải nhìn vẻ mặt trêu ghẹo của ba mẹ. Cô muốn lén lút chạy đi nhưng bị mẹ Bùi kéo lại hỏi đông hỏi tây.
Nhà ở đâu, ba mẹ làm gì, cái này cái kia, hệt như tra hộ khẩu vậy.
Lương Vọng Thư ưu tú là điều không thể nghi ngờ, chỉ là khi nhắc đến ba mẹ anh, Bùi Thức Nguyệt ngẫm nghĩ giây lát vẫn quyết định nói thật với ba mẹ.
Nghe cô nói xong, trái lại ba mẹ Bùi cũng không nói gì, chỉ là cứ nghe Bùi Thức Nguyệt liên tục khen ngợi Lương Vọng Thư tốt bao nhiêu, ưu tú đến nhường nào, mẹ Bùi cười bảo: “Thằng bé có ưu tú hay không thì sau này ba mẹ có thể thấy được, nhưng con gái mẹ cũng ưu tú không thua kém gì.”
Bùi Thức Nguyệt hơi sửng sốt, cô dựa vào lòng mẹ Bùi, mũi cay cay: “Cảm ơn mẹ.”
“Được rồi được rồi, con lớn từng này rồi mà còn nhõng nhẽo với mẹ.” Mẹ Bùi bóp bóp mặt cô: “Cũng muộn rồi, mẹ phải đi ngủ một giấc thật ngon đây.”
“Mẹ ngủ ngon ạ.” Bùi Thức Nguyệt lại quay đầu nói: “Ba ngủ ngon ạ!”
Ba Bùi còn chưa kịp đáp lại thì cô đã dò đường đi về phòng ngủ của mình. Nghe thấy ông chuẩn bị nói gì đó, cô lại đi gấp gáp hơn.
“Con đi chậm thôi…” Ba Bùi lắc đầu, thở dài thườn thượt.
Bùi Thức Nguyệt quay về phòng ngủ, chờ đến khi phòng khách bên ngoài hoàn toàn không còn âm thanh gì nữa mới lấy điện thoại ra gọi cho Lương Vọng Thư.
Có lẽ anh vẫn luôn chờ đợi, cuộc gọi vừa đổ chuông hai tiếng thì người ở bên kia đã bắt máy.
“Sao rồi em?” Lương Vọng Thư hỏi.
Bùi Thức Nguyệt cố ý giả ngốc: “Sao rồi gì ạ?”
“Ba mẹ em…”
“Anh nghĩ họ sẽ thế nào? Không chỉ bị phát hiện đang hẹn hò mà còn bị bắt tại trận —” Bây giờ nghĩ lại, Bùi Thức Nguyệt lại cảm thấy hơi hài hước: “Lúc ấy chắc trong lòng ba em bị đả kích mạnh lắm.”
“…” Lương Vọng Thư âm thầm thề, quyết định bắt đầu từ tối hôm nay, sau này từ lúc bước chân vào cổng tiểu khu anh sẽ không có bất kỳ cử chỉ thân mật gì với Bùi Thức Nguyệt cả.
Sau khi biết chuyện này, Bùi Thức Nguyệt kinh ngạc hỏi: “Nắm tay cũng không được à?”
Anh nghiêm trang nói: “Chỉ giới hạn trong nắm tay thôi.”
Bùi Thức Nguyệt cho rằng Lương Vọng Thư chỉ nói ngoài miệng như vậy thôi, sau một thời gian chắc chắn anh sẽ “lộ nguyên hình” nhưng Hòa Thành đã từ mùa hè bước vào mùa thu mà anh vẫn không thay đổi dù chỉ một chút.
Mỗi ngày hẹn hò, anh luôn nghiêm túc đưa Bùi Thức Nguyệt về đến cửa nhà, nắm tay nhau thì được nhưng tiến thêm một bước nữa lại không được.
Có vài lần Bùi Thức Nguyệt cố ý hành hạ anh mà Lương Vọng Thư cũng không có phản ứng gì, chỉ là khi đến địa bàn của anh rồi, anh mới buông tay bắt đầu “dạy dỗ” cô.
Sau một thời gian dài, Bùi Thức Nguyệt luôn có cảm giác hình như mình đang hẹn hò với hai người bạn trai, một người chỉ cần vừa đi vào tiểu khu sẽ trở thành Lương Vọng Thư đạo đức gương mẫu.
Một người còn lại là Lương Vọng Thư luôn có đủ các thủ đoạn ranh mãnh, cực kỳ biết chơi.
Cô hoàn toàn không phải là đối thủ của anh.
Lâu dần, Bùi Thức Nguyệt cũng quen với điều này, dù sao cô cũng hơi sợ sẽ bị ba mẹ trông thấy một mặt không đứng đắn của mình lần nữa.
Mùa thu ở Hòa Thành rất ngắn, chớp mắt đã bắt đầu vào đông.
Ngày đầu tiên của tháng 12 là sinh nhật của Bùi Thức Nguyệt, không khéo đó là hai ngày ấy, Lương Vọng Thư có một chuyến công tác bất đắc dĩ.
Ban ngày, Bùi Thức Nguyệt đón sinh nhật cùng ba mẹ và em trai, đến độ sẩm tối, Lương Vọng Thư mới đến đón cô.
Để thuận tiện nên Lương Vọng Thư đã mua một chiếc xe hơi mini giá thành không quá đắt đỏ. Bình thường anh đều lái xe đến dưới lầu nhưng không biết có phải hôm nay không có chỗ đậu xe không mà anh lại không dừng xe ở vị trí cũ nữa.
Bùi Thức Nguyệt đi theo anh mấy phút mới nghe tiếng mở khóa xe: “Hôm nay sao anh đậu xe xa vậy?”
“Bên kia không có chỗ đậu xe.” Lương Vọng Thư giơ tay lên chắn ở nóc xe, chờ Bùi Thức Nguyệt ngồi vào trong, anh đột nhiên đè cô trên ghế đón nhận một nụ hôn thật dài.
Anh rất thích đặt tay ở một bên mặt Bùi Thức Nguyệt, thỉnh thoảng sẽ di chuyển ra sau cổ cô rồi giữ lấy nó không mạnh cũng không nhẹ.
Nụ hôn liên tục khiến chân Bùi Thức Nguyệt như nhũn ra, giữa lúc mơ hồ mông lung cô chợt nhận thức được, làm gì có chuyện không có chỗ đậu xe chứ, đậu ở bên kia ảnh hưởng việc anh phát huy thì có.
Đến khi xe chạy ra khỏi tiểu khu thì đã là chuyện của hơn mười phút sau.
Bùi Thức Nguyệt tựa lưng ra ghế, hơi thở chưa vẫn chưa ổn định lại hoàn toàn. Cô đưa tay chạm vào môi mình, cảm giác hơi sưng lên. Lương Vọng Thư thấy động tác của cô thì cười bảo: “Lần này anh không cắn rách đâu.”
“Im miệng.” Bùi Thức Nguyệt nói: “Cũng không biết là ai bảo chỉ giới hạn trong nắm tay trước nữa.”
“Chó nói.”
“…” Bùi Thức Nguyệt nói thẳng: “Anh giữ mặt mũi chút đi.”
Lương Vọng Thư cười một tiếng, không tranh luận với cô nữa.
Bùi Thức Nguyệt cảm giác hình như còn chưa lái được bao lâu thì xe đã dừng lại. Cô vừa cởi đai an toàn vừa hỏi anh: “Chúng ta đi đâu vậy anh?”
“Văn phòng của anh.” Lương Vọng Thư xuống xe trước rồi đi vòng qua bên phía cửa ở ghế cô ngồi: “Đưa em đi lấy quà sinh nhật.”
“Có món quà nào mà đến cả chiếc xe của anh cũng không chứa nổi hả?”
“Đến rồi em sẽ biết.”
Lương Vọng Thư đã gọi trước nên hiện tại trong văn phòng làm việc không có ai. Anh dắt Bùi Thức Nguyệt đi đến một phòng trò chơi mô phỏng ở bên cạnh: “Còn nhớ mùa hè năm ngoái anh đã nói với em nếu có cơ hội sẽ đưa em đi chơi thử game do anh thiết kế không?”
Bùi Thức Nguyệt sửng sốt vài giây, nhớ lại chủ đề mà họ đứng bên đường trò chuyện với nhau sau khi anh đi gặp nhà đầu tư về ngày ấy.
Lúc ấy cô đã nghĩ rằng đó chỉ là lời an ủi của anh thôi.
“Hôm nay anh có thể thực hiện lời hứa của mình với em rồi.”
Lương Vọng Thư lấy một chiếc tay cầm trò chơi ở trên bàn đưa cho Bùi Thức Nguyệt.
Đây là một chiếc tay cầm vô cùng đơn giản, chỉ có nút trên dưới trái phải, nhắm mắt cũng có thể điều khiển được. Cô cầm nó trong tay nhưng vẫn mông lung hệt như trước.
Lương Vọng Thư kéo hai chiếc đệm mềm đến để dưới sàn rồi kéo Bùi Thức Nguyệt ngồi xuống cạnh mình. Sau đó anh mở màn hình trước mặt lên, Bùi Thức Nguyệt nghe thấy âm thanh ding ding dong dong của trò chơi.
Nhưng nghe thấy khác hẳn với nhìn thấy. Thế rồi chỉ chốc lát sau, Bùi Thức Nguyệt lại nghe thấy âm thanh của trò chơi, đó là quy tắc chơi game cực kỳ rõ ràng.
Nhân vật của cô là công chúa, cần vượt qua tầng tầng lớp lớp các cửa ải để giải cứu hoàng tử của mình.
“Cái gì thế này.” Bùi Thức Nguyệt bật cười, có chút không tin đây là game do Lương Vọng Thư làm ra, hơi bánh bèo quá đấy.
Không thể nhìn thấy hình ảnh trò chơi cũng không sao cả.
Sẽ có các âm thanh tường thuật gợi ý khác nhau thông báo cho cô biết lúc này màn hình trò chơi trông như thế nào, có vật gì, có màu gì.
Nên tiến về phía trước hay nên rẽ trái, nếu đi nhầm thì hệ thống sẽ nhắc nhở bạn, khi có rương kho báu mới cũng sẽ thông báo cho bạn biết.
Cô chỉ cần cầm tay cầm trò chơi và điều khiển trước sau phải trái là được.
Chỉ là thỉnh thoảng sẽ mắc lỗi và phải quay về điểm xuất phát đã vượt qua để bắt đầu lại. Cửa ải cuối cùng cực kỳ khó, Bùi Thức Nguyệt chơi thử bốn lần liền đều thất bại.
Lần cuối cùng, Lương Vọng Thư ngồi sau lưng cô, nắm tay cô và điều khiển tay cầm trò chơi từng chút một theo gợi ý, giọng nói của anh thay thế âm thanh của hệ thống.
“Công chúa Nguyệt đi qua cây cầu độc mộc phủ đầy cây gai nhọn, băng qua mê cung phức tạp, vượt qua rừng rậm dày đặc sương mù, bay qua núi cao bơi qua biển sâu, trải qua trăm ngàn cay đắng, cuối cùng đã đến được lâu đài giam giữ hoàng tử.”
“Đó là một tòa lâu đài vô cùng xinh đẹp, bức tường cao màu xanh lam, đỉnh lâu đài cao vυ't, những đóa hồng trắng đính kết trên vách tường lâu đài tựa như những dải ruy băng.”
“Công chúa Nguyệt ngồi lên khinh khí cầu trong vườn hoa, chậm rãi bay lên cho đến khi dừng lại ở điểm cao nhất của tòa lâu đài. Nơi đó là nơi giam giữ hoàng tử của cô ấy.”
Bùi Thức Nguyệt hoàn toàn làm theo lực điều khiển tay cầm của Lương Vọng Thư. Mỗi một câu nói của anh, dường như thật sự có một tòa lâu đài như vậy hiện diện trước mắt cô.
Cô nghĩ đến Lương Vọng Thư, từ Bình Thành đến Hòa Thành, quãng đường ấy cũng giống như trò chơi công chúa này, trải qua trăm ngàn đắng cay mới tìm được cô.
Bùi Thức Nguyệt cụp mắt, nước mắt rơi xuống.
Lương Vọng Thư không điều khiển tay cầm nữa.
Trò chơi tiến vào phần kết thúc, nhân vật chính trong trò chơi bắt đầu thực hiện cốt truyện một cách độc lập, đó là Happy Ending.
Anh đưa tay lên chạm vào đôi mắt đẫm lệ của Bùi Thức Nguyệt, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho cô rồi anh dịu dàng đọc câu tường thuật cuối cùng.
“Cuối cùng, công chúa cứu được hoàng tử.”
Lương Vọng Thư tìm được Bùi Thức Nguyệt.
__ HOÀN __