Công Chúa Giả Mạo

Chương 4

07

Một cảm giác như có như không, cùng với hơi thở mát lạnh trên cơ thể hắn quanh quẩn bên người ta.

Khoảng cách đột ngột rút ngắn khiến ta không kịp suy nghĩ, đành phải quay mặt đi.

Nhưng ta lại thấy khuôn mặt luôn lười biếng và điềm tĩnh của hắn dường như phủ đầy sương mù, nhưng phảng phất lại có một vệt máu xuyên qua màn sương và xuyên thẳng vào mắt ta.

Ta hậu tri hậu giác nhớ ra rằng trước khi trở thành một hoàng tử vô hại với đôi chân tàn tật, kỳ thật hắn cũng đã thực sự gi.ết người, đã vấy máu.

“Công chúa thẹn thùng sao?”

Lục Phi nhẹ nhàng cười nói:

“Bảy ngày trước, khi ta đang tắm gội, ngươi mặc quần áo mỏng manh vào; ba ngày trước, trước khi đi ngủ, ngươi đốt hương thôi tình trong lò; bây giờ, ngươi để thứ này vào binh thư của ta, đây không phải là điều ngươi đang mong chờ sao?”

Những đầu ngón tay hơi lạnh của hắn chạm vào một bên cổ ta, giống như sự lạnh lùng của một thanh kiếm sắc bén.

Gáy ta tê dại, đành phải run bần bật mà thừa nhận: “Ta thừa nhận … ta chỉ là tò mò thôi.”

"Phải không?"

Ta sợ đến trừng mắt nhưng hắn lại hơi hơi dùng lực một chút, một cơn đau nhói ập đến, trong giây lát liền kéo ta vào ký ức.

Lúc đó, ta muốn trốn khỏi thanh lâu nhưng tú bà người đem ta bắt trở về, giữ hai tay ta ra sau lưng, dùng sợi dây gai dày ngâm nước muối thít chặt cổ rồi thả ra khi ta sắp ch.ết ngạt.

Sau khi lặp đi lặp lại điều này hơn mười lần, ta bị hành hạ đến ch.ết lặng vì đau đớn, nhưng lại không thể không nghe theo mệnh lệnh của bà ấy, cầu xin sự thương xót bằng một giọng nhỏ nhẹ:

“Là lỗi của ta, là lỗi của Doanh Chi, xin ngài hãy tha thứ cho ta … ”

“Như vậy là được rồi."

Tú bà nâng cằm ta lên, hài lòng nhìn bộ dáng đáng thương rưng rưng nước mắt của ta.

"Doanh Chi, hãy nhớ kỹ rằng, sinh ra ở thanh lâu, đây là mệnh của ngươi, người không thể cãi lời thiên mệnh."

Ta há miệng thở dốc, đang muốn xin tha cơn đau nhức trên cổ đột nhiên được thay thế bằng cảm giác ấm áp dễ chịu.

Khi mở mắt ra, mới phát hiện Lục Phi đang bôi thuốc lên cổ ta.

Những giọt nước mắt ấm áp rơi xuống mu bàn tay, Lục Phi giật mình, bỗng nhiên thở dài:

“Nghe đồn Nguyên Gia công chúa độc đoán tàn nhẫn, sao ngươi lại động tí liền khóc như vậy?"

Ta cảm thấy tủi thân lắm, nắm lấy ống tay áo to rộng của hắn lau nước mắt:

“Ta nói cho ngươi này, lời đồn đại không đáng tin, lời đồn cũng nói ngươi có dã tâm, mơ ước ngôi vị hoàng đế đấy thôi. Nhìn bộ dạng thảm hại của ngươi bây giờ, chỉ sợ ngươi còn đi trước cả phụ hoàng ngươi đấy."

Bàn tay hắn đột nhiên dừng lại ở bên gáy ta.

Ta cảnh giác nói: “Có phải ngươi muốn bóp ch.ết ta?”

"Làm sao có thể chứ?” Lục Phi ôn nhu nói: "Ta chỉ cảm thấy công chúa rất có khiếu ăn nói."

08

Ngày hôm sau, khi Lục Phi trở lại, hắn mang cho ta một hộp đựng đầy đồ trang sức bằng vàng.

"Biết công chúa thích, cho nên liền sai A Thất đi tìm từ trong nhà kho, công chúa nhìn xem có thích không?"

Quả thật là ánh mắt ta dán chặt vào đống đồ vật kim quang lấp lánh đó, thật lâu sau ta mới miễn cưỡng rời đi, nhìn về phía Lục Phi, gật đầu thật mạnh: "Thích!"

Lục Phi lại lấy thuốc mỡ bôi lên cổ ta lần nữa, cũng không chú ý hỏi: “Chỉ là đo kích thước của chiếc vòng cổ thôi, sao có thể bị thương nặng như thế này?”

Ta nói dối lung tung: "Lãnh Nguyệt có đôi tay rất khỏe, là loại có thể một tay nhấc được một con bò ấy. Ngày thường nàng ấy thường xuyên biểu diễn xiếc ảo thuật cho ta xem."

Qua mấy ngày sau, Lục Phi gọi quản gia, lệch cho hắn tống cổ Lãnh Nguyệt và Hàn Tinh ra sân ngoài dọn dẹp nhà vệ sinh, đồng thời bố trí hai người hầu đích thân phục vụ ta.

Một người tên là Đàm Vân, chịu trách nhiệm về cuộc sống hàng ngày của ta.

Người còn lại, A Cửu, chịu trách nhiệm về sự an toàn cá nhân của ta.

Ta liếc nhìn ngũ quan quen thuộc của A Cửu: “Ngươi và A Thất có quan hệ gì?”

A Cửu đỏ mặt, ngượng ngùng cười: “A Thất là anh trai của thuộc hạ.”

Đều là anh em, một người nhìn thấy ta liền mặt lạnh, một người khác lại thẹn thùng như thế.

Ta thấy buồn cười nên trêu A Cửu thêm vài câu, sau đó nhìn thấy A Thất tay cầm kiếm bước vào, lạnh lùng nói:

"Công chúa, điện hạ muốn người đến thư phòng."

Ta cảm thấy chán quá nên khi đi ngang qua hắn, ta bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Không dễ thương bằng một nửa em trai ngươi đâu”.

Hoàng hôn đã đến, khi ta đi dọc theo hành lang dài ngoằn ngoèo đến được cửa thư phòng thì trời đã hoàn toàn tối hẳn.

Hai hộ vệ mặc áo giáp ở cửa sắc mặt nghiêm túc, mơ hồ có mùi máu bay ra từ khe hở trên cánh cửa không đóng chặt.

Lòng ta mơ hồ cảm thấy không ổn, cảm giác đó lên đến đỉnh điểm ngay khi ta mở cửa và nhìn thấy Lãnh Nguyệt.

Nàng biết ta không phải Nguyên Gia công chúa, từ trước đến nay vẫn luôn coi thường ta, nhìn thấy ta liền hạ ánh mắt, bày ra vẻ mặt khinh thường.

Giờ phút này lại đang nằm ngửa trên mặt đất, hai mắt mở to, ngực thủng một lỗ máu, dường như không còn hơi thở.

Ta run rẩy, vô thức ngước mắt lên tìm Lục Phi.

Cả người và xe lăn của hắn được giấu trong bóng tối, trong phòng chỉ có hai ngọn nến mờ ảo thắp lên, ánh sáng nhảy múa vừa lung linh vừa lờ mờ.

Mà đôi tay mảnh khảnh và xanh xao của hắn duỗi ra, một tay cầm một thanh kiếm dài đang rỉ máu, tay kia dùng khăn vải tinh tế, cẩn thận lau vết máu trên thanh kiếm.

Sau đó, xe lăn lộc cộc lăn trên mặt đất, hắn đi tới dưới ánh nến, ngước mắt nhìn ta, lười biếng cong môi: “Công chúa đã đến rồi.”

Ta giằng co một lúc giữa việc quay người bỏ chạy hay quỳ xuống đem chân tướng nói thẳng ra, đang muốn mở miệng thì đã thấy hắn ném thanh kiếm trước mặt.

Ta run run rẩy rẩy nhặt nó lên: “Ngươi…… Ngươi đây là đang yêu cầu ta tự sát sao?”

Nghe vậy, ngược lại Lục Phi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Công chúa làm sao có thể nghĩ như vậy?"

"Vậy Lãnh Nguyệt... "

"A, ta gọi công chúa tới, là vì nàng.” Lục Phi hơi hơi nâng cằm lên.

“Nàng ta lẻn vào thư phòng của ta, hình như muốn trộm thứ gì đó. Khi ta phát hiện, đã dùng kiếm gi.ết nàng ta. Nghĩ lại mấy ngày trước, nàng ta thực sự đã làm bị thương thân thể vàng kim của công chúa dưới chiêu bài đo chu vi cổ. Ta e rằng người này đã bị Lục Mẫn mua chuộc rồi.”

Ta - người đang chờ tuyên án t.ử hình - ngây ngẩn cả người: “Hả?”

“Mặc dù Lục Mẫn biết ta không sống được bao lâu nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bất an nên đã thu mua Lãnh Nguyệt, cố gắng khiến nàng ta gi.ết ch.ết công chúa và đổ lỗi cho ta. Sau khi không có kết quả, hắn ra lệnh cho Lãnh Nguyệt lẻn vào thư phòng, trộm đi tín vật của ta, thuận tiện cho những bước mưu hại tiếp theo. May mắn thay, ta đã phát hiện kịp thời và tránh được một thảm họa lớn.”

Lục Phi không nhanh không chậm nói xong, ngẩng đầu nhìn ta, khẽ mỉm cười: "Công chúa, người cảm thấy suy luận của ta có lý sao?"

- --Thật là vớ vẩn.

Ta gật đầu liên tục: “Nói có sách mách có chứng, khiến người tin phục”.

Lục Phi tựa hồ rất hài lòng với sự tán thành của ta, hắn gọi đám hộ vệ mặc áo giáp ngoài cửa, yêu cầu họ kéo thi thể Lãnh Nguyệt ra ngoài thiêu, sau đó lau sạch vết máu trên đất.

Ta đứng sang một bên, im lặng như gà, không dám nói một lời.

Lục Phi không chịu thả ta ra: “Công chúa, người có cảm thấy thủ đoạn của ta quá mức tàn nhẫn hay không?”

"Làm sao có thể chứ?” Ta khô khan nói: "Nếu Lãnh Nguyệt đã bị Thập hoàng tử mua chuộc, nếu không gi.ết nàng, chỉ sợ người ch.ết chính là ta và điện hạ. Bây giờ ta đã là thê tử của điện hạ, chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, sống ch.ết có nhau. Bên nào nặng bên nào nhẹ, ta vẫn có thể phân biệt rõ ràng.”

Kỳ thực ta cũng không phải bị cái ch.ết của Lãnh Nguyệt dọa đến, trước kia khi còn ở thanh lâu, ta đã chứng kiến rất nhiều cảnh tượng bi thảm về những cô gái bị khách nhân hành hạ đến ch.ết.

Ta chỉ đột nhiên sợ hãi.

Nếu Lục Phi biết ta không phải Công chúa Nguyên Gia thật sự mà chỉ là một người nghèo hèn xuất thân từ thanh lâu, hắn sẽ làm như thế nào?

Quyết đoán mà gi.ết ta như gϊếŧ Lãnh Nguyệt sao?