Chuyển ngữ: Mic
Sư Vũ trước nay không phải người hay ngượng, nàng vốn chấp chưởng Mặc thành, các quan viên thường ra ra vào vào, xuất hiện nam tử trong thư phòng không phải chuyện to tát gì, nhưng lúc này lại giấu một người mới khiến người ta thấy lạ.
Tức Mặc Vô Bạch cụp mắt mím môi, đầu ngón tay nhẹ nhàng ma sát cán quạt.
Nội tâm Sư Vũ bất an, sợ hắn phát hiện gì đó rồi suy tính này nọ nên tìm một lí do để dời lực chú ý của hắn: “Hiền chất, hẳn là không lâu nữa thì Kiều Định Dạ sẽ quay lại, liên quan tới chuyện này, ngươi và ta phải bàn bạc kế sách kỹ lưỡng mới được.”
“Đó là đương nhiên.” Tức Mặc Vô Bạch ngước mắt, mỉm cười đồng ý, mọi thứ như thường, sau đó đột ngột đứng dậy bước về phía bình phong.
Sư Vũ hấp tấp đứng dậy, cố gắng khống chế cảm xúc: “Hiền chất định đi đâu?”
Bước chân Tức Mặc Vô Bạch bỗng đảo một vòng, dừng trước cửa sổ: “Xem thử sắc trời bên ngoài đấy, thời gian không còn sớm, ta phải cáo từ thôi.”
Sư Vũ thở phào: “Nếu vậy, ta không giữ ngươi nữa.” Nói rồi tiễn hắn ra cửa, “Hiền chất đi thong thả.”
Trước khi bước ra ngoài, Tức Mặc Vô Bạch còn ngoảnh lại liếc nhìn nàng một cái, toàn thân Sư Vũ nổi một tầng gai ốc, nhưng lại nghe hắn nói: “Cô cô vẫn chưa cân nhắc xong chuyện kết minh với ta sao? Ta vẫn đang chờ câu trả lời của người đấy.”
Sư Vũ thả lỏng tâm tình, còn tưởng hắn đã phát hiện chuyện gì nữa đó.
Sau khi hắn rời đi, A Chiêm từ sau bình phong đi ra, nét mặt cũng không vui.
“Gì mà cô cô cô phụ, ăn nói xằng bậy…” Hắn nhỏ giọng thì thào.
Sư Vũ nào có lòng dạ giải thích, đích thân tiễn hắn ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Sau này huynh đừng tùy tiện đi lại nữa, có chuyện ta sẽ tới tìm huynh.”
A Chiêm im lặng không nói, đi thẳng tới cửa sau, xe ngựa của Hoắc phủ đang đợi ở đó. Hắn ngẩng đầu nhìn phủ thành chủ nguy nga rồi lại nhìn Sư Vũ: “Lẽ nào muội không có chuyện gì thì không thể tới tìm ta sao?”
Sư Vũ khép lại cổ áo cho hắn: “Tức Mặc Vô Bạch gian xảo vô cùng, huynh phải biết tất cả mọi việc giờ này phút này ta làm đều vì để tốt cho huynh, ngoan ngoãn nghe lời nhé.”
A Chiêm im lặng gật đầu, xoay người lên xe.
Sư Vũ không thể tiếp tục dung túng hắn quá nhiều, quay người về phủ, lập tức phái người truyền tin cho Cát Bôn, chọn ra vài người nhanh nhạy âm thầm bảo vệ xung quanh Hoắc phủ, tập trung để ý hắn. Chuyện như ngày hôm nay ngàn vạn lần không thể tái diễn lần nữa.
Sau lần đó Tức Mặc Vô Bạch chưa từng xuất hiện trước mặt Sư Vũ, vẫn như trước đi dạo loanh quanh khắp nơi trong thành.
Bên trong Sa Nghĩa Bạt Khắc vẫn náo nhiệt như cũ. Khi đó màn luận chiến giữa hắn và Hình Việt thực sự để lại ấn tượng sâu sắc cho mọi người, mặc dù đã ngồi trong góc nhưng cũng đã lập tức bị người ta nhận ra.
Chưởng quầy vuốt vuốt ria mép đi qua hỏi thăm, thấy trên bàn hắn chỉ có một bầu rượu cùng một món nhắm đơn giản thì kinh ngạc nói: “Thiếu khanh đại nhân sao lại ngồi uống rượu buồn một mình thế này.” Nói rồi vội vẫy tay kêu tiểu nhị, bảo hắn đi gọi cô nương hát rong trong tiệm đến, trợ hứng cho hắn.
Chẳng mấy chốc, một nữ tử người Hán ôm tì bà đi sang, hành lễ với Tức Mặc Vô Bạch rồi ngồi xuống đối diện với hắn, bắt đầu gảy đàn ngâm xướng. Dù sao cũng rảnh rỗi, Tức Mặc Vô Bạch dứt khoát chống trán nghiêm túc thưởng thức.
Làn điệu thê lương, thanh âm nữ tử đó dịu dàng, kết hợp với nhau lại là một loại phong tình khác. Hắn cẩn thận lắng nghe ca từ, không giống với kiểu âm nhạc lẳиɠ ɭơ trong tửu điếm bình thường mà là khúc nhạc về những nhân vật phong lưu trong lịch sử thì rất chi tán thưởng.
Lúc nghe hát tới Ngụy Tấn, bỗng nghe thấy một câu “Hoàn Ôn gặp Tạ An, sau màn giấu tình lang”, hắn không khỏi nhíu mày.
Khách trong màn trướng.
Không phải đang khắc họa bên trong thư phòng Sư Vũ hôm ấy ư.
Màn luận chiến trước đây được mọi người ca tụng, nhờ đó việc làm ăn của khách điếm cũng cực tốt. Chưởng quầy đã xem Tức Mặc Vô Bạch như cát tinh mà đối đãi, suốt cả quá trình đều đứng cạnh ân cần phục vụ, chợt thấy hắn sầm mặt không nói thì căng thẳng phất tay bảo nữ hát xướng lui xuống, đồng thời khom lưng cười xin lỗi: “Thiếu khanh đại nhân có phải không hài lòng không? Tiểu nhân sẽ tìm người khác tới hát cho ngài nghe.”
Có người tiếp lời: “Chưởng quầy thấy ta thế nào?”
Chưởng quầy quay đầu, trông thấy một nữ tử đeo mạng che ôm tì bà đứng cạnh, âm thanh có phần kỳ lạ, dáng người cũng khá cao, tóc hơi ngả màu hạt dẻ, trông giống nữ tử ngoại vực.
Cũng tốt, thay đổi khẩu vị.
“Qua đây qua đây.” Hắn vẫy vẫy tay, nữ tử lập tức ngoan ngoãn đi sang.
Tức Mặc Vô Bạch không có bất cứ tâm tình nào, phẩy phẩy tay, chưởng quầy hiểu nhầm ý hắn, còn tưởng là ông ta vướng víu nên lập tức cáo từ.
Nữ tử kia không gảy đàn, ngược lại trực tiếp đi thẳng tới cạnh Tức Mặc Vô Bạch, hắn giật mình lùi ra sau, nhưng nàng ta vẫn ép tới gần, dần dần dồn Tức Mặc Vô Bạch tới mép ghế.
Tức Mặc Vô Bạch đang định lên tiếng ngăn lại thì nữ tử kia đã cướp lời trước, tức giận: “Ai ya, ngươi tránh cái gì, không phải là vì ta muốn âm thầm nói chút chuyện với ngươi ư.”
Hắn sửng sốt, kế đó phì cười một tiếng. Giọng nói này cực kỳ quen, chính là Hình Việt.
“Hình tiên sinh, lần này ngươi giả trang ai thế?”
Hình Việt kẹp đàn dưới nách, tiện tay cởi đầu tóc rườm rà, nhìn trái ngó phải, thấp giọng nói: “Đừng nhắc, lần này chẳng phải ai cả, Kiều Định Dạ quay lại rồi, ta tìm cách chạy ngay. May mà không uổng danh tiếng phong lưu của tiểu tử đó, trong phủ có rất đông nữ tử, ta tùy tiện giả trang một người là được.”
Tức Mặc Vô Bạch nhịn cười: “Hình tiên sinh vất vả rồi.”
“Đâu chỉ vất vả, đúng là sắp lấy mạng ta đó! Nếu như nội tử biết ta giúp ngươi chuyện lớn như vậy còn không thu lấy một đồng, chắc chắn sẽ lột da ta.”
“Yên tâm, sau này sẽ không thiếu lợi lộc cho ngươi.” Tức Mặc Vô Bạch mở cánh tay ôm lấy hắn, người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng đang trêu ghẹo nữ hát xướng: “Ngươi thăm dò được tin tức chứ?”
Hình Việt vùng vẫy, xoay lưng, đưa tay lần sờ ngực hết nửa ngày, lấy ra một tờ giấy bị vò nhăn nhúm.
Tức Mặc Vô Bạch lại muốn cười, nhưng đối diện với ánh mắt bốc hỏa của hắn thì ho khan một tiếng nhịn xuống, nhận lấy tờ giấy mở ra cẩn thận đọc, ý cười cũng biến mất.
Hình Việt chớp chớp mắt, giả vờ nũng nịu sát lại gần, húng hắng giọng hỏi: “Đại nhân~~~ tiếp theo nô gia có thể giả trang người rồi sao?”
“Tùy ngươi.” Tức Mặc Vô Bạch qua loa trả lời, vội đứng dậy ra ngoài.
Hình Việt nhìn bóng lưng hắn, ưỡn ẹo giậm chân một cái: “Hứ, đám đàn ông thúi các ngươi, chẳng tên nào có lương tâm!” Nói rồi ôm đàn, lắc mông ra khỏi khách điếm, cứ thế biến mất không thấy bóng dáng.
Chưởng quầy nhìn hắn đi ra ngoài, chặc chặc lưỡi, khẩu vị Thiếu khanh đại nhân thật lạ nheng.
Tức Mặc Vô Bạch hấp tấp quay về phủ thành chủ, vừa tới nơi ở đã lớn tiếng gọi: “Đỗ Tuyền, mài mực.”
Đỗ Tuyền đang tựa bên cửa sổ nhàn nhã gặm táo, nghe vậy thì cắm đầu cắm mặt. Lâu quá không hề làm gì, không quen cho lắm.
Hắn lau miệng nhanh chóng bò dậy chạy tới bên bàn, Tức Mặc Vô Bạch đã ngồi đó múa bút, chằng chằng chịt chịt viết một bản tấu chương đầy đủ, cuối cùng đóng quan ấn lên đó, bảo hắn lập tức gửi đi.
Tấu chương gửi cho bệ hạ, Đỗ Tuyền nào dám trì hoãn, vội vàng chạy đi.
Vào lúc này, Sư Vũ đang ngồi trong thư phòng thưởng thức thư họa. Lúc Túc Diên cầm tới nói đây là Kiều Định Dạ tự tay viết, phái người ra roi thúc ngựa gửi tới.
Trong tranh không phải kiểu núi sông chim chóc hoa cỏ thịnh hành đương thời, cũng không phải tranh tỳ nữ mà là Sư Vũ, chính là dáng vẻ lúc nàng mặc nam trang thị sát biên giới cùng Kiều Định Dạ.
Bên cạnh còn đề một câu thơ: Thiều quang đắc tương cố, bất phụ phong lưu danh.
*Thấy được quang cảnh đẹp, không phụ tiếng phong lưu.
Không hổ là Đại đô hộ nổi tiếng phong lưu, ngay cả phương thức theo đuổi nữ tử cũng phong nhã như vậy.
Sư Vũ không có bất kỳ cảm giác nào, nhưng vẫn nhấc bút hồi âm cho hắn.
Bận rộn chuyện này xong, nàng đích thân tới chỗ đội thị vệ của phủ thành chủ một chuyến, chọn ra bốn người, phái họ tới viện phía Nam để ý Tức Mặc Vô Bạch.
“Thành chủ muốn bọn tôi theo dõi xem Thiếu khanh đại nhân có động tĩnh gì?” Bốn thị vệ xoa xoa nắm đấm, đã tưởng tượng ra khung cảnh đêm hôm khuya khoắt vạch ngói đọc trộm thư từ bí mật. Lần đầu tiên làm chuyện thế này, nghĩ thôi đã thấy có chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi nha!
Sư Vũ lời ít ý nhiều: “Toàn bộ hành động.”
Nhiệm vụ do đích thân thành chủ chỉ thị, nhóm thị vệ đương nhiên vạn phần tận trách, sau khi đi tới chính viện phía Nam, ngày ngày đều tường tận ghi lại động tĩnh của Tức Mặc Vô Bạch.
Ngày đầu tiên, Sư Vũ đọc được bên trên viết Tức Mặc Vô Bạch ngày ăn ba bữa, thậm chí ăn món gì còn kể ra rõ ràng – “Thái thường thiếu khanh lệnh cho người hầu lựa bỏ đậu que, có thể thấy không thích đậu que.” Mặt sau còn kể đậu que từ Trung nguyên chuyển tới rất vất vả, đồng thời bày tỏ sự đau lòng khi Thái thường thiếu khanh lại lãng phí loại thức ăn sang quý như vậy….
Ngày thứ hai đọc tiếp, viết về ăn mặc của Tức Mặc Vô Bạch—“Thái thường thiếu khanh thích màu trắng, cực ghét đen tuyền, thế nhưng màu đen lại ăn đứt những màu khác.”
Sư Vũ cạn lời, muốn bọn họ theo dõi động thái của hắn, nhưng bốn người đàn ông đàn ang, không phải dõi xem hắn ăn gì thì lại thảo luận xem Tức Mặc Vô Bạch mặc màu đen đẹp hay không đẹp, cứ như vậy thật sự ổn ư?
Rất nhanh Kiều Định Dạ lại gửi tới một bức thư họa cùng phong thư, sau đó thì cứ cách quãng gửi không ngừng. Có khi chỉ một hai câu thơ đơn giản, có khi là vài câu tán gẫu tùy ý bịa ra, nhưng tình cảm trong đó đã khiến người ta liếc qua là thấy.
Sư Vũ vờ như không hiểu, lúc hồi âm linh ta linh tinh này nọ, chỉ là vẫn liên tục duy trì liên lạc với hắn. Lúc Kiều Định Dạ nói ăn cơm nhớ nàng, nàng nói mình hôm nay ăn món gì đó dinh dưỡng không tệ, đề cử này kia; Kiều Định Dạ nói lúc uống nước nhớ nàng, nàng liền theo đó gửi mấy loại trà ngon.
Mẫu thân lúc còn sống vì để nuôi nàng nên ở tửu điếm nhảy múa cho khách, không tránh khỏi thường gặp rắc rối. Cách giao thiệp qua lại với nam nhân, nàng từ nhỏ đã chứng kiến rất nhiều.
Nếu Kiều Định Dạ thật sự vì dung mạo của nàng, ngược lại dễ tính, chỉ sợ người say không phải vì rượu. Loại người này không thể thẳng thừng từ chối, bởi vì không nắm được ý đồ của hắn là gì, có thể sẽ bị cắn trả.
Duy chỉ có cách giả ngu giả ngơ giả vờ thanh cao, hắn không làm rõ, nàng cứ ngồi chờ xem sao.
Bốn thị vệ ở chính viện phía Nam sau khi bận rộn mấy ngày thì rốt cuộc đã mang về được một tin tức hữu ích – Tức Mặc Vô Bạch nhận một phong thư, hoài nghi là đến từ hoàng đô.
Sư Vũ sốt ruột hạ lệnh bọn họ tiếp tục thám thính.
Bốn thị vệ quyết định luân phiên báo tin, một lúc thì tới báo nói Thiếu khanh đại nhân ra khỏi viện rồi, một lúc lại tới nói đi về phía Đông, qua một lúc lại nói không phải đâu thành chủ, hình như Thái thường thiếu khanh đi tới chỗ người đó.
Quả nhiên, Sư Vũ vừa cho bọn họ lui thì Tức Mặc Vô Bạch đã tới cửa.
“Hiền chất, đã lâu không gặp nhỉ.” Sư Vũ cười chào hỏi hắn.
Tức Mặc Vô Bạch cũng không nhiều lời, đứng ngay ngắn trước mặt nàng, động tay bắt đầu cởi y phục.
Sư Vũ kinh ngạc: “Ngươi đang làm gì đó?”
Tức Mặc Vô Bạch ngạc nhiên nói: “Không phải trước đây cô cô nói với ta người như vậy là muốn tuân thủ quy tắc của trưởng bối? Ta thấy mấy người cô cô sắp xếp kia hẳn là giống như lúc trước, muốn biết ta mặc gì bên trong ư? Hà tất phải phiền phức như vậy, cô nói một tiếng, ta liền cởi cho cô xem đây.”
“…………….”